Minh Thiên Hạ

Q4 - Chương 169: Hi vọng bi sảng.




Mặc lễ phục trắng muốt của thư viện, tham gia vào ngày trọng đại của cuộc đời, sắc mặt Hạ Hoàn Thuần và Kim Hổ đều không tốt, khó mà tốt được khi tên thì mắt trái sưng vù, tên thì băng mũi, trông khó coi hết sức.

Kỳ quái là hai tên oan gia như chó với mèo này lại đứng cạnh nhau, cách xa những người khác.

Nhìn Hoàng Quốc Đào phong quang đón nhận lời hò reo chúc tụng bốn phía, Hạ Hoàn Thuần và Kim Hổ bất lực, nhưng đành chịu, ván đã đóng thuyền, không thay đổi được nữa. Nhưng như thế không có nghĩa là ân oán của họ đã kết thúc, giờ đây cuộc chiến giữa hai người họ không thể dùng học vấn hay võ lực phân cao thấp nữa.

Bọn họ sẽ bước vào một vũ đài lớn hơn.

Hạ Hoàn Thuần lắc mạnh đầu, xua đuổi ý nghĩ một đánh Hoàng Quốc Đào một trận, hỏi: “ Ta sắp làm huyện lệnh Lam Điền, ngươi chuẩn bị đi đâu?”

“ Ta đi tây nam làm tham tướng. “ Kim Hổ cũng rất thất vọng, cứ nghĩ lần này trải qua phen sinh tử đã tiến bộ rất nhiều, kết quả vẫn không như ý, song chỉ cần không để Hạ Hoàn Thuần lấy được chữ Quốc là cũng an ủi phần nào rồi:

“ Huynh trưởng ngươi đã chuyển đến Trường An, ngươi còn đi tây nam làm gì? Làm văn chức tiền đồ hơn võ chức mà.”

“ Ta muốn lập công, văn chức cần thời gian hơn võ chức.”

“ Chuyện trong nhà ngươi đã xử lý xong, ngươi còn cần quân công làm gì?”

“ Chỉ có lập quân công thì ta mới có cơ hội đề xuất với bệ hạ yêu cầu không hợp quy củ.”

Hạ Hoàn Thuần lập tức hiểu tâm tư của hắn, thở dài:” Khó lắm, trọng thần Lam Điền kết thân hoàng thất Chu Minh, cơ bản là không thể.”

Kim Hổ lấy thuốc lá ra châm một điếu, rất ương ngạnh:” Thế chứng tỏ ta lập công chưa đủ lớn mà thôi.”

Hạ Hoàn Thuần cau mày:” Ngươi định làm khó sư phụ ta đấy à? Chuyện này sư phụ ta có thể không tính toán, nhưng còn rất nhiều người ở dưới nữa, họ sẽ phản đối. ”

Kim Hổ rít mạnh mấy hơi, tới khi mẩu thuốc còn chút xíu, phả ra làn khói đậm:” Ta không muốn làm khó bệ hạ, nhưng nàng ấy quá đáng thương, cứ thế đi, ta đi đây.”

Hạ Hoàn Thuần ở phía sau nói với theo:” Chưa được bệ hạ đồng ý chớ gặp nhau, ngươi làm hại cả hai đấy.”

Kim Hổ dừng bước, cởi khăn tay buộc ở cổ tay, xé làm đôi đưa Hạ Hoàn Thuần một nửa:” Ta không đi được nhưng ngươi thì có thể, nói với nàng, lòng ta đời này không đổi.”

Nhìn bóng lưng cao lớn mà cô độc đi xa dần của Kim Hổ đi xa dần, Hạ Hoàn Thuần chỉ muốn vứt miếng vải rách này đi cho rồi, cuối cùng lại nhặt lên nhét vào ống tay áo, có cơ hội đưa nữ nhân kia, còn về phần câu cuối cùng kia ... Hắn quyết định coi như chưa nghe thấy.

“ Nữ nhân toàn là thứ hại người.” Hạ Hoàn Thuần nhổ phẹt một bãi nước bọt rồi xuống núi.

Tốt nghiệp sinh thư viện sau khi tốt nghiệp đều có chỗ nhận rồi, không có thời gian để cưỡi ngựa dạo phố, hiện Đại Minh khắp nơi thiếu người, sau khi kết thúc kỳ thi cuối cùng, bọn họ chả khác nào bị đuổi khỏi thư viện.

Hạ Hoàn Thuần thấy mình khả năng là phải ngồi ở vị trí huyện lệnh Lam Điền này rất lâu, mà lâu bao nhiều thì do hai đứa sư đệ trưởng thành nhanh chậm thế nào.

Có điều hai đứa sư đệ ngốc lắm, không biết tới khi nào mới có thể thành nam tử hán gánh trọng trách được.

Vân Chương đã ra dáng lắm rồi, khi làm chống đẩy trên mặt đất thì dù có đứa béo trên lưng, nó cũng chẳng mấy tốn sức.

Vân Hiển thì khác, hai tay nó đã bắt đầu run rẩy, chỉ là nó cũng kiên cường, rõ ràng không chịu nổi rồi vẫn cắn răng kiên trì.

Đương nhiên, nếu như người giám sát luyện võ không phải mẫu thân Phùng Anh, nó chẳng chịu khó như vậy.

Ở chỗ mẫu thân có thể làm nũng, ở chỗ phụ thân có thể giở trò vô lại, ở chỗ mẫu thân Phùng Anh thì không xong, nàng sẽ đánh nó.

Khi Vân Xước được Phùng Anh nhấc lên đặt lên lưng Vân Hiển, Vân Hiển bẹp một phát gục xuống đất không nhúc nhích, bất kể nó cố thế nào cũng không thể nâng được muội tử lên, hai tay nó không nghe lời.

Đã thế Vân Xước cưỡi trên lưng ca ca thì lại hết sức vui vẻ, không ngừng la hét, mông lắc qua lắc lại như đang cưỡi ngựa.

“ Thả lỏng hai tay, nghỉ ngơi chốc lát, đệ phải biết dùng sức toàn thân, eo phải cứng, chân phải dùng sức ...” Hạ Hoàn Thuần thấy Vân Hiển đã thảm lắm rồi mà Phùng Anh ở bên thì sắc mặt vẫn khó coi, vội chạy tới truyền đạt yếu lĩnh:

“ Aaa...” Vân Hiển hét dài, gân xanh trên cổ cũng nổi lên, mặt đỏ bừng bừng, rốt cuộc cũng biết cách vận dụng sức lực, miễn cưỡng nâng được muội tử béo mập lên, có điều cũng chỉ được chút xíu ....

“ Đi đi, sư phụ ngươi đang đợi ngươi trong thư phòng đấy.”

Phùng Anh bất mãn Hạ Hoàn Thuần chỉ đạo Vân Hiển, hôm nay nàng đang kiếm cớ đánh Vân Hiển một trận, thằng bé này quá tản mạn.

Hạ Hoàn Thuần ném cho Vân Hiển đáng thương ánh mắt tự cầu phúc rồi đi.

Thế là Vân Hiển lại rơi vào trong tuyệt vọng vô bờ.

Sáng hôm nay đọc thuộc lòng binh pháp sai be bét, giờ luyện võ cũng không xong, xem ra bữa đòn hôm nay ăn là cái chắc.

Hạ Hoàn Thuần vào thư phòng thì sư phụ đang nói chuyện với Bùi Trọng, yên tĩnh ở một bên chờ đợi.

“ Yêu cầu tấn công Sơn Hải Quan của Lý Định Quốc đã được phê chuẩn, Sơn Hải Quan nhất định phải lấy được trước khi mùa đông tới. Nói với Lý Định Quốc, sau khi lấy được Sơn Hải Quan thì ở yên đó, không được tiến lên, chỉ cần thủ vững Sơn Hải Quan, Kiến Nô, Lý Hồng Cơ, Ngô Tam Quế sẽ xảy ra va chạm.”

“ Hiện giờ bao vây Kiến Nô mới là phương hướng chính.”

Bùi Trọng nhận lệnh rời đi, qua chõ Hạ Hoàn Thuần còn nói một câu chúc mừng.

Vân Chiêu uống một ngụm nước:” Sao, rốt cuộc không đoạt được chữ Quốc hả?”

Hạ Hoàn Thuần đáp qua loa:” Hai hổ tương tranh để kẻ ngồi ngoài hưởng lợi.”

Vân Chiêu khoát tay:” Đó là vì thực lực của ngươi không đủ, chớ có kêu cái gì mà , đã sinh Du sao còn sinh Lượng, đó là tiếng rên siết của kẻ thất bại, không có ý nghĩa nào hết.”

“ Đệ tử quên chuyện này rồi.”

Hạ Hoàn Thuần rất muốn nói với sư phụ chuyện của Mộc Thiên Đào với Chu Mỹ Sác, lời tới miệng lại thôi, mình không giúp hắn, ít nhất không nên làm hỏng chuyện của hắn:

“ Ngươi làm huyện lệnh Lam Điền là do ta tranh thủ được, trên triều đình tranh luận rất nhiều, tiếng phản đối không ít, bị ta gạt đi hết, cho nên ngươi làm thật tốt cho ta, gặp chuyện chịu khó thương lượng với Lưu chủ bạ.”

“ Ông ấy tuy ngu ngốc một chút, nhưng lòng trung thành không cần nghi ngờ. Ngươi tới đó phải tôn kính ông ấy, cùng nhau làm tốt chuyện đường sắt.”

“ Đối với thương cổ không được hà khắc, lại không được buông lỏng, ân uy kết hợp mới là vương đạo, mức độ tự nắm bắt.” Nói thật thì đặt Hạ Hoàn Thuần vào vị trí trọng yếu như thế ngay sau khi tốt nghiệp không ổn, nhưng có Lưu chủ bạ ở bên cạnh, Vân Chiêu nghĩ, ít nhất sẽ không xảy ra vấn đề lớn:

Hạ Hoàn Thuần hỏi nhỏ:” Hay là đệ tử làm huyện thừa Lam Điền thôi.”

Vân Chiêu lắc đầu:” Ta biết cố kỵ của ngươi, có điều chuyện cần làm vẫn phải làm, danh bất chính ngôn bất thuận, ngươi không cần lo, cứ nhậm chức là được.”

Hạ Hoàn Thuần lại hỏi:” Sư phụ, rất nhiều người không hiểu chúng ta làm đường sắt quy mô lớn như vậy có ý nghĩa gì, sư phụ có điều gì nói với đệ tử không?”

Vân Chiêu mỉm cười, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “ Nó sẽ giúp cả thế giới sống dậy, làm thế giới nhanh hơn, bao năm qua chúng ta luôn muốn đi tới những nơi xa xôi, nhưng tốn quá nhiều thời gian và gian khổ, đường sắt sẽ giải quyết vấn đề đó.”

“ Đường sắt sẽ giúp kết nối các vùng đất của Đại Minh, đưa Đại Minh vào thế giới mới, đưa con người tới cuộc sống khác, sống càng giống người hơn.”

“ Ta thậm chí hi vọng tới một ngày chúng ta làm được ngồi tại chỗ ngày đi trăm dặm, bay vòng quanh ngắm hết thiên hà. “