Minh Thiên Hạ

Q4 - Chương 166: Thời đại đường sắt tới rồi. (2)




Quay về phía Tôn phủ, Tôn Nguyên Đạt tiễn Lưu chủ bạ đi rồi tinh thần mới thả lỏng, mồ hôi đầm đìa, thong thả đi bộ về khách sảnh đã chật kín người.

Tôn Nguyên Đạt mệt mỏi ngồi xuống ghế, uống ngụm trà mát hỏi xung quanh:” Các ông nghe thấy hết rồi chứ?”

Dương Văn Hổ đứng dậy đầu tiên, vái một cái thật sâu:” Tôn công nếu có gì sai khiến, tại hạ không dám trái lời.”

Phùng Thông cũng run run đứng lên thi lễ:” Cái công giữ gìn sản nghiệp cho diêm thương Dương Châu ta, Tôn công hàng đầu.”

Lập tức người người đứng dậy biểu hiện ủng hộ tuyệt đối, bọn họ chẳng những không bất mãn vì việc phải bỏ gia sản ra, ngược lại còn mang ơn đức đối với vị Tấn thương bình thường chẳng có gì đáng chú ý này.

Tôn Nguyên Đạt cởi áo trên người vắt một cái, mọi người liền thấy mồ hôi không ngờ chảy xuống ướt cả mặt đất.

“ Quan viên Lam Điền tới Dương Châu là tinh nhuệ, còn người ở lại Lam Điền làm quan thì đều lọc lõi, tóm lại chỉ cần quan viên xuất thân từ thư viện Ngọc Sơn thì không ai dễ đối phó hết, các ông chớ mừng vội, nếu không hỏng chuyện đấy .”

“ Nhất là thủ đoạn trước kia, phải hết sức cẩn trọng khi dùng, nếu không cần thì tuyệt đối đừng dùng.”

Cả đám bình tĩnh lại lần lượt ngồi xuống, vương triều mới, quy củ mới, lại thêm thái độ khinh thường tiền tài của họ là điều đám thương cổ bọn họ chưa từng gặp qua.

Có câu ngàn dặm làm quan chỉ vì tiền, ở Lam Điền lại không phải thế.

Bọn họ không coi trọng tiền, tiền chỉ là công cụ để bọn họ điều phối thiên hạ, mà với thương nhân thì đây lại là chuyện đáng sợ nhất.

Khi tiền chỉ là công cụ thì rất nhiều ý nghĩa của đồng tiền sẽ không còn nữa, có thể mang ra mạo hiểm, tiêu hao, thậm chí lúc cần còn có thể hi sinh.

Ở Dương Châu Châu, quan viên Lam Điền không ngại tiêu hao khoản tiền lớn cứu mười sáu công tượng.

Bọn họ huy động 3000 dân phu, ngày đêm làm việc, chỉ vì cứu 16 công tượng bị chôn vùi ở mỏ dưới đất.

Vì cứu 16 công tượng này, bọn họ thậm chí không tiếc đục xuyên hầm mỏ bên cạnh để nước bên kia tràn vào, nhấn chìm cả mỏ.

Mà giá trị hầm mỏ đó lên tới 30 vạn lượng bạc.

Cuối cùng chỉ cứu được bốn người.

Bọn họ nhìn có vẻ vứt đi gần 40 vạn lượng bạc, nhưng nhìn góc độ khác, chỉ dùng chưa tới 40 vạn lượng bạc đã lấy được lòng toàn bộ bách tính Dương Châu nói chung và công tượng Dương Châu nói riêng.

Những công tượng tử vong được bồi thường không nhỏ, tiền nhiều tới mức người thân công tượng không dám nhận, sau đó tập thể tới quỳ trước phủ nha tạ ơn tri phủ.

Tất nhiên có người bị tổn thất, đó là chủ mỏ, không những tổn thất còn bị phạt tiền.

Từ sự kiện đó bọn họ nhìn ra chính quyền Lam Điền đối đãi với bách tính tốt hơn thương cổ giàu có, đó là dấu hiệu nguy hiểm, cho nên bọn họ tụ lại với nhau bàn bạc, giả như không thể chứng minh tác dụng của mình với hoàng đình Lam Điền, ngày tháng tốt đẹp của họ sẽ kết thúc.

Chính vì thế mới có chuyện Tôn Nguyên Đạt bỏ ra 10 vạn lượng bạc, hao phí nửa năm không làm gì, chầu chực ở Lam Điền, mong đợi đám nông phu chăm sóc tốt đồng ruộng để có cơ hội đem tâm ý truyền tới hoàng đế.

Đối tượng bọn họ nhắm vào cũng lựa chọn rất khéo, Lưu chủ bạ là người có quan hệ đặc thù với Vân Chiêu, mà người này tài trí bình thường, chứ đổi lại quan viên xuất thân thư viện, chuyện của họ nào được thuận lợi như thế.

“ Tóm lại là có trời phù hộ rồi, mạng chúng ta chưa tới lúc tuyệt đâu, các vị nên quý trọng.” Dương Văn Hổ chắp tay một vòng: “ Chư vị, chuyện này chưa xong, nếu bệ hạ giao cho chúng ta vận hành đường sắt, ta dám đảm bảo, chưa tới ba năm chúng ta sẽ thu hồi vốn đầu tư.”

“ Mà cho dù bệ hạ không đem quyền kinh doanh giao chúng ta thì khi xây dựng 200 dặm đường sắt này sẽ trưng dụng lượng lớn đất đai, chúng ta có thể tận dụng cơ hội này để sắm sửa lấy ít sản nghiệp ở khu vực phồn hoa nhất Quan Trung.”

“ Nếu có thể làm như Tôn công miêu tả ra thì đây là sinh y tuyệt vời, chi phí làm đường sắt, Dương mỗ bỏ 80 vạn, nếu vị nào túi tiền không được rủng rỉnh, Dương mỗ sẵn sàng tăng lên 100 vạn.”

Phùng Thông vẫy tay Dương Văn Hổ ngồi xuống:” Không được, lợi ích phải chia đều, ở đây có cả trăm nhà, một mình ông nhận 100 vạn, vậy không để phần cho người khác nữa sao. Ai ai cũng muốn nhân cơ hội này để chuyển tới Lam Điền, đây là chuyện liên quan tới tính mạng gia sản, ông chớ quá đáng.”

Có lão giả thong thả vuốt râu nói:” Giờ diêm thương chúng ta đều ngồi chơi ăn vốn, không có gì làm, nếu bệ hạ đã cho chúng ta làm đường sắt, tại sao chúng ta không nghĩ xa chút, đừng chỉ nghĩ là làm 200 dặm đường sắt này, mà nghĩ từ nay về sau coi xây dựng đường sắt làm nghề mới.”

“ Thế nên Phùng chưởng quầy, không chúng ta đừng vì vẻn vẹn có 200 dặm đường sắt mà tranh nhau nữa. Thử nghĩ xem nếu chúng ta mà làm đường sắt từ Lạc Dương tới Trường An thì thế nào?”

Lời vừa dứt xung quanh yên ắng hẳn xuống, nhưng chỉ chốc lát lại có người kích động lên tiếng:” Rồi từ Lạc Dương tới Khai Phong, từ Khai Phong tới Ứng Thiên Phủ, lại từ Ứng Thiên Phủ tới Thuận Thiên Phủ ... Trời ơi, như thế ít nhất chén cơm ba đời của chúng ta không phải lo nữa rồi ...”

“ Nào chỉ ba đời, các ông nghĩ mà xem, dù không làm đường sắt nữa thì tàu hỏa vận chuyển hàng hóa, vận chuyển người, không phải tiền cả sao. Trừ phi thư viện Ngọc Sơn làm ra tàu hỏa bay được, nếu không bát cơm này truyền muôn đời rồi.”

Tôn Nguyên Đạt cởi hết áo ra rồi, lấy cái quạt lớn quạt liên hồi, thời khắc này, ông ta thấy toàn thân nóng bừng bừng, trái tim như bốc cháy tới nơi rồi.

………….. ……………

“ Quyền kinh doanh đường sắt không thể giao cho bọn họ.” Trương Quốc Trụ nhíu chặt mày, là người đầu tiên lên tiếng phản đối chuyện giao đường sắt cho thương cổ:

“ Thần thà lấy đất đai nhập cổ phần cũng không để đường sắt cho đám thương cổ khống chế.” Thương vụ ti nhìn một cái đã thấy đây là chuyện sinh lợi lớn, không đứng ngoài:

Đại thư phòng hôm nay hết sức náo nhiệt, gần như người đứng đầu các bộ đều đông đủ.

“ Bọn họ muốn xây đường sắt thì có thể cho họ ít lợi ích, nhưng bọn họ nhận xong lợi ích này thì không liên quan gì tới đường sắt nữa, một số tuyến đường sắt liên quan tới quốc quân đại sự cũng không cho phép họ tham gia.”

“ Như thế cũng không được, ý kiến của ta là, dùng tiền của họ đã là coi trọng bọn họ rồi, chỉ cần không để họ thua lỗi, lãi chút ít là được, chủ lực xây dựng đường sắt phải là quốc gia.”

Lập tức có người chỉ trích người phát biểu trước:” Nói vớ vẩn gì thế hả, giờ Đại Minh vừa mới có chút sinh khí, khoét rỗng quốc khố xây đường sắt là không ổn, phải lợi dụng tiền trong tay những người đó làm chuyện lớn. Xây dựng đường sắt là một công trình cực lớn, tiêu hao vô số sắt thép, gỗ, người ra còn cần lượng nhân lực khổng lồ. Đại Minh bách nghiệp điêu tàn, đang cần một công trình lớn để vực dậy, chỉ cần tiền luân chuyển vào túi bách tính, bách tính giàu lên còn không phải làm đầy quốc khô sao, đừng vì thấy lợi trước mắt mà bỏ qua bách tính.”

“| Nói phải lắm, bách tính ở vùng nghèo khó có thể thông qua làm đường sát kiếm miếng ăn, chỉ cần còn làm đường sắt là họ còn tiền. Bệ hạ, thần cho rằng, hiện giờ nhân lúc bách tính nhiều vùng nhu cầu chưa cao, chỉ quản ăn uống là hài lòng, hãy xây đường sắt, nếu đợi, giống như bách tính Quan Trung bây giờ, sẽ bỏ khoản tiền thuê nhân công rất lớn, chi phí xây dựng trở thành vô cùng lớn ...”

Hàn Kỳ tiên sinh phụ trách chi tiêu trong thư viện cũng hăng hái bàn luận:” Thần cũng cho rằng xây dựng đường sắt là chuyện tốt, thư viện Ngọc Sơn đã thành lập khoa đường sắt chuyên môn giải quyết vấn đề khó khăn đường sắt mang lại, để những người này tham gia tích lũy trong quá trịnh xây dựng đường sắt. Sau này chúng ta làm đường sắt sẽ như bệ hạ từng nói, gặp núi mở đường, gặp sông xây cầu, thần dám đảm bảo chỉ 20 năm chúng ta sẽ bồi dưỡng ra đội ngũ tinh anh ....”