Minh Thiên Hạ

Q1 - Chương 039: Truyền thuyết âm tộc. (3)




Tối ăn nhiều quá, Vân Chiêu vác cái bụng to tướng không cách nào ngủ được, mẹ rót cho một cốc sơn tra, thế là bụng càng căng, đành phải ra hậu viện đi dạo cho tiêu bớt.

Hai mẹ con dắt tay nhau đi về phía hậu viện, sau khi đi qua cánh cửa hình bán nguyệt, sẽ tới hoa viên, nơi này có một con đường lợp mái che dẫn quanh vườn, đi xuyên qua một ao nước lớn, giữa ao là tòa đình lục giác, tạo thành phong cảnh đặc sắc. Đáng lẽ đây là nơi đẹp nhất ở trong đại viện Vân gia, chỉ là mấy năm qua hạn hán, ao nước đã cạn, các loài hoa cỏ sưu tập khắp nơi cũng tàn tạ, tạo thành khung rảnh rùng rợn như phim kinh dị.

Dù thế hôm nay là ngày 15, trăng tròn chênh chếch treo trên góc phải bầu trời, rải xuống nhân gian tầm màn lấp lánh ánh bạc, khiến hoa viên sơ xác cũng thêm vẻ mê người.

Đi mệt rồi Vân Nương ngồi dưới mái hiên cùng con, còn chỉ vệt đen lồm đốm trên mặt trăng vàng, kể chuyện: “ Trên mặt trăng có Hằng Nga, có cây quế, còn có Ngô Cương suốt ngày đốn cây quê, nhi tử, con có biết không, trên đó còn có thỏ tinh thích giã thuốc ...”

Vân Chiêu cũng chăm chú nhìn trăng sáng, tựa hồ đang nhiệt liệt hưởng ứng lời mẹ, thực tế y đang nghĩ tới "âm tộc" của Vân thị.

Tất cả những chuyện mẹ nói ở bữa cơm hôm nay hẳn đều che dấu một sự thực ... Trong nhà phải tằn tiện như thế là vì phải chi viện cho "âm tộc".

Phúc bá sở dĩ tự tin tuyên bố giết Lưu Tông Mẫn, lá gan đó cũng tới từ "âm tộc".

Trong niên đại thái bình, người đại diện cho "dương tộc" như Vân Chiêu, nhất định là quan trọng nhất trong gia tộc, nhưng tới thời chiến loạn, tới "âm tộc" bước lên sân khấu, cũng tới lúc họ chủ trì cục diện.

Sở dĩ trong nhà còn lại toàn đồ ngốc, nguyên nhân lớn nhất vì "âm tộc" đã rút hết tinh nhuệ đi rồi.

Vấn đề là "âm tộc" rốt cuộc ở đâu?

Từ ngôi mộ ở trong sơn động mà xét, bọn họ hẳn là sống gần đây.

Vân Nương hoàn toàn không biết nhi tử nàng đã gửi hồn theo trăng gió, vẫn say sưa kể: “ Hằng Nga một mình uống thuốc trường sinh bất lão của Tây vương mẫu, rồi bay lên mặt trăng, Hậu Nghệ rõ ràng nhìn thấy, nhưng không nỡ bắn chết Hằng Nga, cho Ngô Cương một cảnh báo ...”

Lúc này Vân Chiêu nhìn thấy gì cũng nghi ngờ, Vân Kỳ có hiềm nghi, hẳn là quân cờ để "âm tộc" không chế "dương tộc", nhưng vì sao hắn lại hèn yếu như thế? Bị mẹ phản kích mà không có chút sức đánh trả nào, bị sỉ nhục như thế vì sao trong lòng không có oán hận.

Quyền lực của Phúc bá rốt cuộc lớn cỡ nào? Ông ta có quyền quyết định quyền sở hữu cuối cùng của Vân thị không?

Mẹ rõ ràng là không muốn đi Tây An thăm ngoại tổ phụ, vì sao lần này lại tích cực như thế? Thà bỏ phương thức giáo dục nhất quán cũng muốn lừa nhi tử ngốc đi Tây An.

Khi Vân Chiêu rà lại toàn bộ sự việc trong đầu một lượt thì Vân Nương đã dựa vào ghế mây ngủ mất rồi, y liền đắp thảm lên cho mẹ, một mình tản bộ dưới ánh trăng vắng lặng.

Nghi vấn rất nhiều, nhưng muốn tìm ra được đáp án lại là chuyện khác, chỉ cần cho y một chút manh mối thôi, y nhất định sẽ tóm lấy, từ đó phá giải từng nghi vấn một.

Thời gian chính là cỗ máy giải mật tốt nhất, Vân Chiêu tin, không có bí mật nào có thể giữ kín mãi.

Ngoài viện tử vẫn truyền tới tiếng rèn sắt không ngơi nghỉ, dựa vào mật độ tiếng búa, có thể đoán ra, Vân Dương lại tới giúp Lưu Tông Mẫn, chợt lòng nảy ra một kế, khóe miệng nhếch lên cười gian xảo.

Sáng hôm sau, Vân Chiêu dậy từ rất sớm, rời khỏi đại môn, đứng bên tiệm rèn của Lưu Tông Mẫn nhìn rất lâu.

Lưu Tông Mẫn ngủ ngay tại tiệm, trên người đắp một cái chăn bẩn thỉu, ngáy như sấm rền.

Vân Chiêu đi vào tiệm, cầm một thanh đoản đao mới rèn, đứng múa may một hồi, Lưu Tông Mẫn vẫn ngủ say sưa, chẳng có bất kỳ động tác nào, y thu đao lại.

Phát hiện đầu giường Lưu Tông Mẫn đặt một bát nước sạch, Vân Chiêu cười hì hì lấy ra một cái gói giấy, đổ ít bột trắng vào còn dùng ngón tây nguấy đều, khi bát nước trong trở lại mới thôi.

Nhìn quanh tiệm rèn, thấy không để lại manh mối gì nữa, Vân Chiêu xoay người định đi, không ngờ va phải một người, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Lưu Tông Mẫn không biết từ bao giờ đã chặn đường đi của y.

Ngươi cho gì vào bát nước của ta?”

Hai tay Lưu Tông Mẫn buông thõng, lúc siết chặt, lúc xòe ra, biến hóa liên tục, giọng nói cực kỳ nguy hiểm:

Vân Chiêu lùi lại hai bước tránh mùi hôi trên người hắn: “ Ngươi rèn đao rất tốt, thưởng cho ngươi bát nước ngọt để uống.”

Lưu Tông Mẫn nhíu mày, giọng khô khan: “ Tiểu nhân là kẻ thô kệch, không quen uống nước ngọt, mời đại thiếu gia uống thôi.”

Vân Chiêu mắt đảo trái đảo phải: “ Bát của ngươi bẩn lắm, ta không uống đâu.”

Lưu Tông Mẫn cười gằn, thái độ dần ác liệt: “ Bất kể thế nào, đại thiếu gia vẫn phải uống bát nước này, nếu không .... “ Nói tới đó mặt đột nhiên đổi sắc, hướng ra ngoài quát: “ Đây là đạo đãi khách của Vân thị các ngươi à?”

“ Lưu huynh chớ nóng, chẳng qua chỉ là một bát nước ngọt thôi, đại thiếu gia là người ưa sạch sẽ không muốn dùng bát bẩn của huynh, vậy để huynh đệ ta uống.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của Vân Chiêu, cái tên gia đinh cao lớn ngu ngốc mà y cho rằng chỉ có công dụng đề Phúc bá đá đít từ ngoài đi vào, vòng qua người Lưu Tông Mẫn, cầm bát nước kia lên uống ừng ực hết sạch, sau đó còn úp ngược bát nước, biểu thị bên trong không còn gì.

Mặt Lưu Tông Mẫn giãn ra, chắp tay một cái: “ Ta đa nghi rồi.”

Tên gia đinh cao lớn búng quả bóng lông đỏ trên cái mũ quê hết sức của hắn: “ Vân thị không có kẻ tiểu nhân dùng thủ đoạn đê tiện, vừa rồi tiểu thiếu gia ban đường cho huynh đó.”

Lưu Tông Mẫn cười: “ Đáng tiếc ta không được uống nước ngọt đại thiếu gia ban thưởng, lần sau nếu đại thiếu gia thấy mỗ làm việc chăm chỉ, muốn thưởng cho cái gì, tốt nhất nên thưởng lúc mỗ tỉnh táo, vậy thì không có nghi ngờ gì hết.”

Tên gia đinh cao lớn không để ý tới Lưu Tông Mẫn, khom lưng nói với Vân Chiêu: “ Đại thiếu gia, nên đi học thôi, nếu không tiên sinh sẽ phạt đấy.”

Vân Chiêu gật đầu, cười hì hì nhảy chân sáo rời khỏi tiệm rèn, như con thỏ con vui vẻ.

Trở về học đường, suốt giờ học Vân Chiêu cứ toét miệng cười không kiểm soát được, bị tiên sinh nhìn mấy lần, còn dùng cả thước đánh mà nụ cười của y không tắt.

Chỉ dùng một cái thủ đoạn hạng bét, không ngờ lại khiến Lưu Tông Mẫn cảnh giác tới độ đó, còn moi ra được cao thủ luôn ẩn giấu trong nhà, đúng là bất ngờ lớn.

Đợi mãi tới lúc hết giờ học, Vân Chiêu không ở lại học đường dù thêm một giây, chạy ù đi như gió, với thân thể béo ú của y mà nói, dùng câu này miêu tả không chính xác, dù sao cũng là tộc độ tối đa của y rồi.

Lần này nhìn tên gia đinh cao lớn, Vân Chiêu không thấy chút ngu ngốc nào nữa, ngay cả tên gia đinh béo lùn bị y đánh giá là chỉ biết nịnh nọt Phúc bá, giờ đây thành kẻ tâm tư hoạt bát rồi.

“ Vân Giáp, ngươi có thể giúp ta đánh Lưu Tông Mẫn một trận không? “ Vân Chiêu ôm lấy cái chân to như cột nhà của hắn, mắt đầy mong đợi:

Vân Giáp cúi người xuống nói chuyện với Vân Chiêu: “ Hắn đắc tội với đại thiếu gia sao?”

“ Sáng nay ta tốt bụng ban cho hắn đường để uống, hắn con dọa ta.”

“ Nhưng mà tiểu nhân không đánh được hắn.”

Vân Chiêu không tin: “ Ngươi cao lớn hơn hắn cơ mà.”

Vân Giáp thật thà lắc đầu: “ Nhưng sức tiểu nhân không bằng hắn.”

Vân Chiêu không chịu, gọi cả tên gia đinh thấp béo tới, nói:” Vậy ngươi và Vân Ất cùng đánh hắn.”

Vân Giáp vẫn lắc đầu: “ Bọn tiểu nhân không đánh lại hắn.”

Vân Chiêu định gọi thêm hai tên gia đinh nữa, nhưng Phúc bá từ trong gian phòng phía bắc đi ra, thấy Vân Ất, Vân Giáp vây quanh Vân Chiêu trò chuyện, tức giận rống lên: “ Các ngươi không có việc gì để làm nữa à?”

Vân Ất, Vân Giáp vội chạy ngay, không dám giải thích câu nào.