Minh Thiên Hạ

Bát Đại Khấu 13




Hai người một trước một sau rời Tiểu Bắc Môn, Phạm Tiêu Sơn suy ngẫm chốc lát, men theo lỗ hổng của tường thành tan nát đi lên tường thành.

Trên tường thành không hề có binh sĩ trông coi, Vương Đăng Khố chỉ canh phu trong tiễn lâu đằng xa đang nhìn chằm chằm hai người họ: “ Đó cũng là người ăn cơm mấy nhà chúng ta.”

Phạm Tiêu Sơn lạnh nhạt nói: “ Ninh Viễn đại tiệp, nay bệ hạ người Kim trọng thương, hồn về cõi trời, chư vị bối tử, bối lặc đỏ mắt nhăm nhe đại vị, đoán chừng trong một thời gian sẽ không dùng tới chúng ta. Bệ hạ của chúng ta hạ ý chỉ không cho phép làm ăn với người Kim, cứ tiếp tục thế này, chúng ta muốn ăn một bát canh thịt cừu cũng khó.”

Vương Đăng Khố cười: “ Hoàng Thái Cực, Hoàng Thái Cực, hoàng đế nước Kim lấy cho nhi tử ông ta cái tên này, chính là chuẩn bị để hắn tiếp nhận hoàng vị. Từ trước tới nay chính là người này giao thiệp với chúng ta, hắn giỏi giang rộng rãi, đã bao giờ thiếu chúng ta đồng nào chưa? Bây giờ bên ngoài lan truyền chuyện quần long tranh đoạt là từ đâu ra, chẳng lẽ ngươi không biết? Lời ma quỷ như vậy mà ngươi cũng tin à?”

Phạm Tiêu Sơn nhìn xoáy vào Vương Đăng Khố:” Ai cho ngươi niềm tin lớn như vậy?”

Vương Đăng Khố mộ tay vắt sau lưng, một tay chỉ về phía thành Bắc Kinh hướng đông nam:” Hoàng đế thích làm thợ mộc, làm hoàng đế bảy năm thì làm thợ mộc bảy năm, đem chính sự giao hết cho hoạn quan, kết quả gây ra thiên phạt, mấy vạn dân tan thành tro bụi sau tiếng nổ lớn. Quốc gia như vậy ngươi thấy còn cứu được sao?”

Phạm Tiêu Sơn không nói không rằng, cứ ngây ra nhìn về phía nào đó.

Vương Đăng Khố cười khan một tiếng, tiếp tục nói: “ Huynh đệ chúng ta ở vùng biên thùy này trồng lương thực cung ứng quân lương cho triều đình, đổi lại được diêm dẫn kiếm chút lợi. Bao năm qua, chúng ta không cô phụ triều đình, cung ứng lương thực nuôi sống quân tốt cửu biên, còn chúng ta được mấy lợi ích? Phạm Tiêu Sơn ngươi canh giữ tổ nghiệp ruộng muối Trường Lô, mỗi năm phơi sáu bạn gánh muối, tới tay ngươi được bao nhiêu?”

“ Nói ra thì thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ, tự mình phơi muối, mà còn phải dùng lương thực mình trồng đi đổi, thiên hạ làm gì có chuyện nào như thế? Ngươi có biết đám buôn muối Giang Nam sống thế nào không, nô tỳ thành bầy, suốt ngày say sưa hưởng lạc.”

“ Còn chúng ta thì sao nào? Cưỡi lạc đà bôn ba trong gió tuyết sa mạc, quanh năm suốt tháng khó nhọc kiếm được chút lợi cỏn con, chẳng phải vì chúng ta không có chống lưng trong triều thôi sao? Nên mới kiếm tiền khổ lực.”

“ Ta sống đủ cuộc đời như vậy rồi, thiên hạ Đại Minh này sắp sập rồi, tới lúc thay triều đổi đại rồi. Tiêu Sơn huynh, muốn ôm chân to thì phải ôm sớm, nhân lúc người Kim còn dùng tới chúng ta, cố gắng thêm, kiếm nhiều tiền, đợi sau này người Kim làm chủ Trung Nguyên, chúng ta có thể làm phú hào như đám buôn muối Giang Nam.”

Vương Đăng Khố càng nói càng kích động, tới cuối còn vung tay lên.

Phạm Tiêu Sơn thong thả leo xuống tường thành, chẳng thèm quay đầu lại.

Vương Đăng Khố ở trên tường thành kêu lớn: “ Tiêu Sơn huynh, có được hay không, cho một lời nói thật đi.”

Phạm Tiêu Sơn dừng bước: “ Vạn sự do ngươi làm chủ là được, Phạm thị ta nghe ngươi chỉ đâu đánh đó.”

Vương Đăng Khố vội từ trên thành đất chạy xuống, đi nhanh tới tóm lấy ống tay áo Phạm Tiêu Sơn: “ Huynh mới là trụ cột của đám người chúng ta.”

“ Ngươi ngay cả lạc đà khách ta từ chối còn dám giao dịch mà, ta thấy, để ngươi làm trụ cột được rồi. “ Phạm Tiêu Sơn cười nhạt:

“ Ta nào dám... “ Vương Đăng Khố vừa mở mồm thấy vẻ mặt phẫn nộ của Phạm Tiêu Sơn, rối rít nói: “ Chỉ có năm nghìn cân tinh thiết.”

“ Đi đường nào?”

“ Tây Khẩu.”

Phạm Tiêu Sơn giận dữ: “ Là Sơn Tây Sát Hổ Khẩu hay Quan Trung Phủ Cốc Khẩu.”

Vương Đăng Khố cười nịnh: “ Phủ Cốc Khẩu.”

Phạm Tiêu Sơn thở phào, ngồi lên tảng đá lớn chỉ Trương Gia Khẩu: “ Nơi này sắp hoang phế rồi, đi Sát Hổ Khẩu quá nguy hiểm, Phủ Cốc Khẩu tuy xa một chút, nhưng yên ổn. Vương Đăng Khố, ngươi nghe kỹ cho ta, chuyến hàng này ngươi phải đi trông, còn phải nói với Hoàng Thái Cực, hàng hóa của chúng ta chỉ có thể đưa tới Thổ Mặc Đặc Mông Cổ. Từ nay về sau chúng ta sẽ giao dịch với người Mông Cổ ở ngoài Phủ Cốc Khẩu, còn về phần hắn và người Mông Cổ giao dịch ra sao thì không liên quan tới chúng ta.”

“ Ta làm gì có tư cách gặp mặt Hoàng Thái Cực. “ Vương Đăng Khố cười khổ: “ Tiêu Sơn huynh, huynh từng được Nỗ Nhĩ Cáp Xích tán thưởng, chỉ có huynh ra mặt mới có cơ hội gặp được Hoàng Thái Cực. Không bằng chúng ta tới cửa hiệu nhà huynh, thong thả thương lượng, nơi này giá rét, không phải chỗ bàn việc.”

Phạm Tiêu Sơn thở dài: “ Ở nơi này dù nói gì cũng bị gió thổi đi, nói chuyện trong nhà, ta sợ có họa diệt tộc.”

“ Nay trong mắt ta chỉ có ngân lượng, còn về hoàng đế Chu gia không lọt vào mắt ta nữa rồi. Với bách tính, thay một hoàng đế mà thôi, dù Hoàng Thái Cực tới Trung Nguyên làm hoàng đế cũng tốt hơn hoàng đế Chu gia. “ Triều Minh nát lắm rồi, Vương Đăng Khố chẳng còn tí tư tưởng quân thần phụ tử nào nữa, thề thốt:

Phạm Tiêu Sơn lắc đầu, giọng chua chát: “ Ngươi chỉ thấy sự thống khoái của Lã Bất Vi năm xưa bán hoàng đế như hàng hóa, không biết Lã Bất Vi khi quyền khuynh thiên hạ cũng không tránh được một đao vào cổ, thế cục thiên hạ, ai mà nói rõ được. Ta vốn cho rằng Nỗ Nhĩ Cáp Xích mang theo uy đại thắng có thể đánh liền một hơi hạ Ninh Viễn, ai ngờ Ninh Viễn lại thành bùa đòi mạng ông ta.”

“ Phận thương cổ chúng ta, không có lợi không dậy sớm, muốn chúng ta trung quân ái quốc, vậy ai yêu chúng ta? Đại Minh ngày nay, hoàng đế chính sự sơ hở, quá khoan dung với quan, quá hà khắc với dân, nông phu không chịu nổi sưu cao thuế nặng, nổi loạn liên tục, trấn áp được phía đông thì phía tây trỗi dậy, rồi sẽ có một ngày trấn áp không nổi.”

“ Người ta nói thương cổ chúng ta chỉ biết lợi ích, không có quốc gia thiên hạ, tất cả vì trục lợi. Nhưng bao năm qua ta đã nhìn thấu rồi, đám trạng nguyên, tiến sĩ trên triều mới là quốc tặc. Chúng không bận tâm tới cái quốc gia này, vậy đừng trách Phạm Tiêu Sơn ta coi trọng chữ tín của người Kim.”

“ Huống hồ kẻ nói ta là loại vì lợi nhỏ mà quên đại nghĩa, nhưng kẻ luôn mồm nói đại nghĩa, thực sự chính là đại nghĩa? Đại nghĩa gì cũng không chắc chắn bằng có bạc trong người.”

Nói xong những lời ấy Phạm Tiêu Sơn tựa hồ hao hết sức lực, bước chân tập tễnh đi vào Tiểu Bắc Môn, đấm mạnh lên tường thành, một viên gạch bị hắn thuận tay lấy ra, bóp một phát nát bấy.

Đến cả tường thành bảo vệ quốc gia còn làm ăn gian dối thế này đây, Phạm Tiêu Sơn ngửa mặt cười lớn chỉ Trương Gia Khẩu: “ Nơi đó do là Điền Sinh Lan phụ trách xây dựng phải không?”

Vương Đăng Khố mặt mày nhăn nhó: “ Xây dựng thành vệ là do bốn nhà Lương Gia Tân, Điền Sinh Lan, Địch Đường, Hoàng Vĩnh Phát tiếp nhận, dùng tiền công ba vạn lượng, thực thu 30 vạn lượng, tướng đứng đầu nơi này xin hoàng đế 60 vạn, kiếm được 30 vạn lượng. Khi xây thành, bốn nhà trả tiền công cho công tượng rất hậu, bách tính vì ai ai cũng kiếm được tiền nên hoan hỉ.”

Phạm Tiêu Sơn ngửa mặt lên trời như không muốn nước mắt chảy ra, hắn một lòng trung quân báo quốc, nhưng quốc gia thế này, làm hắn cay đắng muôn phần, giọng gần như khóc: “ Cho nên nát thành thế này là vì từ đầu tới cuối chẳng ai quan tâm...”

Vương Đăng Khố đi tới đỡ hắn, biết tâm tình hắn không tốt, vừa đi vừa khuyên: “ Chúng ta kiếm tiền là được, kiếm tiền là được, hôm nay hiếm khi không có gió cát, không bằng chúng ta uống vài chén?”

“ Ngươi mời ta uống à?”

“ Ta thực sự không hiểu, ta và huynh sớm gia tài vạn quán, vì sao sống tiết kiệm như vậy? Đôi khi chính ta cũng nghĩ không thông, vì sao ta lấy khăn tay bọc lại cái chân dê để trưa ăn.”

“ Tổ tiên chúng ta tích góp gia sản vất vả, con cháu thì quá phung phí....”

Mặt trời bất tri bất giác đã lên cao, khi ánh nắng vô tư chiếu lên thân thể tất cả mọi người, đội lạc đà đã biến mất ở đường chân trời, không bao lâu nữa 5000 cân tinh thiết đó sẽ bị thiết tượng nấu chảy, chế tác thành trường đao, mũi tên, những thứ đó đều là lợi khí giết người.