Minh Thiên Hạ

Bát Đại Khấu 1




Sách được làm bởi Nhân

Zalo: 0945 787 018, bán sách truyện giá rẻ

--------------------------

Trời có khi mở khi tỏ, trắng có lúc khuyết lúc tròn, triều đại hưng thịnh rồi suy vong.

Năm Thiên Khải thứ 6 triều Minh, hoàng đế lơi lỏng triều chính, thái giám lũng đoạn, chính sự phân ly gay gắt bởi đảng tranh, thiên tai mất mùa liên miên, triều đình lại rộng rãi với sĩ nhân, hà khắc với bách tính, dân oán dậy đất, tặc khấu nổi lên từ phía, người thông minh đều nhìn ra, khi số Đại Minh đã hết, thiên hạ đại loạn ngay trước mắt rồi.

…… ……

Người đầu tiên trong Bát đại khấu – Lý Hồng Cơ.

Lý Hồng Cơ rút đao từ trong ngực Ngả cử nhân ra, sau đó khẽ đẩy Ngả cử nhân mặt đầy kinh hoàng một cái, có lẽ vị cử nhân thường ngày cao cao tại thượng ấy không ngờ mình lại chết bởi tên võ nhân thô bỉ mà thường ngày có lẽ chỉ cần một ngón tay cũng dí chết được. Nhìn ngực hắn chảy máu mềm oặt ngã xuống đất, Lý Hồng Cơ khẽ thở dài: “ Gia gia chẳng biết gặp phải chuyện xúi quẩy gì, hai năm giết hai cử nhân, tiếp theo còn phải giết tên cẩu quan Yến Tử Tân. Xem ra, gia gia trời sinh không hợp với triều Đại Minh rồi.”

Cháu hắn Lý Quá dẵn con lừa Ngả cử nhân từng cưỡi tới, nhổ bãi nước bọt lên Ngả cử nhân đang co giật trên mặt đất, không cảm khái, lòng chỉ có thù hận: “ Thứ chó chết, thúc thúc chẳng qua chỉ nợ hắn nửa quan tiền, không phải là không trả, có cần cáo quan không, còn muốn còng thúc thúc đem giễu phố, bị chó hoang ăn là đáng đời.”

“ Ta vốn không muốn giết hắn, chỉ là kẻ này ép người quá lắm, thôi vậy, giết thì cũng giết rồi, chết sớm đầu thai sớm, coi như gia gia làm một chuyện tốt. “ Nói rồi Lý Hồng Cơ ngồi trước thi thể Ngả cử nhân, móc từ túi thắt lưng của hắn ra hai mẩu bạc vụn cùng mười mấy đồng tiền, thuận tay ném cho Lý Quá: “ Cầm số tiền này mang đi bốc thuốc cho mẹ ngươi, gần đây bà ấy ho ngày càng dữ.”

Lý Quá biết thúc thúc mình là người trọng tình nghĩa, coi nhẹ tiền tiền bạc nên không khách khí cười hì hì nhận lấy, rút từ bên hông một con dao dài nửa thước muốn giết con lừa.

Lý Hồng Cơ niên kỷ ước chừng trên hai mươi gần ba mươi, thân hình cao gầy, tay chân đều dài, thần sắc lạnh lùng, đôi nhãn sắc như chim ưng thâm sâu khó lường, khiến người ta biết hắn là kẻ tàn nhẫn quyết đoán, đồng thời cũng cũng mang bá khí gây được sự tin tưởng với người đối diện, đưa tay ngăn đứa cháu đang nóng lòng muốn giết lừa lại: “ Đừng giết ở đây, ra bên sông ấy, để dành ta một cái chân, cho thẩm nương ngươi ăn đỡ thèm.”

Hai chú cháu trước tiên đặt thi thể Ngả cử nhân lên lưng lừa, kiếm một khe ném bừa vào đó, thời buổi giặc cướp khắp nơi, dù là vị cử nhân chết chăng nữa, chẳng biết đi đâu mà tra, sau đó đẩy mảng núi đất chôn vùi thi thể, men theo khe tới sông Ngân Xuyên.

Giết lừa xong, hai người thấy sắc trời đã muộn, ở ngoài đồng hoang nướng thịt lửa uống rượu, tới khi trời sáng mới thong thả trở về Ngân Xuyên Dịch.

Ngân Xuyên Dịch là vùng biên thùy hẻo lánh, trước kia còn có thương cổ qua lại giao dịch với phương bắc còn tấp nập chút, giờ thương cổ chạy hết rồi, nơi đây đất đai không thích hợp với cả trồng trọt lẫn chăn nuôi, cho nên dù trời đã sáng, cũng không nghe thấy tiếng gà gáy.

Lý Hồng Cơ kết hôn vài năm, do làm dịch trạm thường xuyên xa nhà, hơi áy náy với thê tử, lần vác cái chân lừa mở cửa nhà mình định làm nàng bất ngờ. Rón rén đi vào, chuẩn bị đánh thức nương tử nhà mình, chợt nghe thấy tiếng nam tử trong phòng, hắn lập tức dừng chân, bốn bề vắng lặng, tiếng thở nặng nề của nam nhân cùng tiếng rên siết liên hồi của nữ nhân nghe hết sức rõ ràng. Khuôn mặt đang tươi cười tức thì phủ đầy sương giá, mang theo nhu tình trở về lại gặp phải chậu nước lạnh dội thẳng mặt, tin rằng bất kỳ nam nhân nào trong tình huống này cũng không nhẫn nhịn được.

Thế nhưng hắn lại nhịn được, Lý Hồng Cơ đứng sững người trong chốc lát, sau đó quyết đoán xoay người tới nhà Lý Quá.

Nhà Lý Quá ở ngay đối diện nhà hắn, qua cửa liền thấy Lý Quá đang hậu hạ mẹ già của hắn ăn thịt lừa bọn họ nướng tối qua.

“ Đừng để tẩu tẩu ăn miếng lớn, tẩu ấy đói quá lâu rồi, xé nhỏ ra, nấu với cháo loãng, nếu không hại tới dạ dày đấy. “ Lý Hồng Cơ sắc mặt như thường, ném chân lừa vác trên vai lên bếp, ngồi xuống giường đất, thay Lý Quả đem thịt lừa xé ra đút cho tẩu tẩu nhiều hơn hắn mười mấy tuổi, mặt không có chút nào khác thường:

Lý thị đau ốm lâu ngày, người chỉ còn da với xương, ăn vài miếng nói với Lý Hồng Cơ: “ Bà nương đệ chưa ăn mà.”

Lý Hồng Cơ cười thoải mái: “ Cô ấy ăn rồi.”

Lý thị nhìn về phía căn nhà đối diện, ngần ngừ một lúc rồi nhỏ giọng nói: | Sau này không đi đưa thư thì ở nhà nhiều một chút, đừng có suốt này lêu lổng với đám bạn xấu của đệ.”

Lý Hồng Cơ nghe vậy cười lớn: “ Tẩu tẩu của đệ ơi, năm ngoái nếu không có những hảo huynh đệ đó cướp đệ từ trong tay Văn cử nhân ra thì xương của đệ đã làm dùi trống rồi, tẩu tẩu chớ nhiều lời, đệ tự có lý của mình.”

Lý thị thở dài, nhận bát cháo gạo Lý Quả bê tới húp một ngụm, không nói thêm nữa, đệ đệ này cái gì cũng tốt, trọng tình trọng nghĩa, phải cái quá để ý chuyện thiên hạ lại lơ là chuyện nhà.

Lý Hồng Cơ làm sao không hiểu vì sao tẩu tẩu lại nói những lời ấy, hắn là người giao du tứ hải, lại là người vô pháp vô thiên, nhưng làm việc gì cũng có bố cục. Thấy tẩu tẩu vẫn còn che dấu cho ả tiện nhân kia, cũng không vạch trần, đỡ tẩu tẩu nằm xuống, đánh tiếng với Lý Quả một tiếng rồi đi.

Lúc này mặt trời đã lên cao, trời đất không vì đầy đủ ánh mặt trời mà trong sáng hơn, ngược lại vì nhiều năm khô hạn đất đai nứt nẻ, bụi đất khắp nơi, cho nên nhìn đâu cũng chỉ thấy lờ mờ.

Từ xa nhìn thấy thê tử Hàn Kim Nhi đã dậy, đang đốt lửa nấu cơm ở trong bếp, Lý Hồng Cơ cười, thắt chặt đai lưng xoay người tới dịch trạm.

Lý Hồng Cơ trước kia không phải không nghe thấy lời đồn đại ngoài đường phố về thê tử mình và Cái Hổ, do tin tưởng thê tử, hắn chỉ cười cho qua, không nay bắt gặp, khiến hắn vừa thẹn vừa giận, uất ức dồn nén ở ngực không cách nào tiêu tan được.

Chớp mắt đã tới trước nhà Cái Hổ, Cái thị đầu buộc cái khăn tay màu lam ghé vào chuồng lợn ôn nhu nhìn hai con lợn béo do nàng nuôi, hai thằng tiểu tử nước mũi ròng ròng cũng bắt chược mẹ bám vào chuồng lợn, không ngừng hỏi mẹ khi nào mới có thể giết lợn.

Cái thị nhìn thấy Lý Hồng Cơ, từ xa lên tiếng chào, Lý Hồng Cơ tủm tỉm cười đi tới, xoa cái đồng tròn xoa của hai thằng bé một cái rồi đi.

Oan có đầu, nợ có chủ, Lý Hồng Cơ chưa bao giờ thấy giết phụ nhân trẻ nhỏ là chuyện sảng khoái ân thù, chỉ có đám đao khách như súc sinh ở Quan Trung mới làm cái chuyện trời không dung đất không tha ấy.

Cái Hổ không ở nhà, Lý Hồng Cơ suy ngẫm một chút rồi tới bên đường chuyển thư, kiếm cái cọc gỗ ngồi xuống, nhìn mặt trời màu vàng sẫm, chẳng biết đang nghĩ cái gì.

Ngân Xuyên Dịch vốn chẳng phải chỗ phồn hoa, thêm vào năm gần đây hiên hoạn không dứt, thường có người Mông Cổ tới vùng này "kiếm cỏ", khách thương sớm đã biến mất sạch, còn về phần bách tính bản địa thì đa phần là quân sĩ hộ sở, ngày mùa bận rộn, ai hứng thú sáng sớm ra đường đi dạo chứ.

Cũng không biết qua bao lâu một bóng người hùng tráng nghênh ngang từ phía mặt trời lên đi tới, cao lớn như cái tên của hắn, Cái Hổ.

Lý Hồng Cơ nhìn thấy đi tới thì lên tiếng gọi, Cái Hổ thoáng ngẩn người rồi nặn ra nụ cười, cao giọng chào che dấu sự chột dạ trong lòng: “ Hồng Cơ huynh đệ, huynh đi Hoành Sơn làm việc xong rồi à? Cước lực nhanh thật đấy, còn tưởng là mai huynh mới về cơ.”