Minh Nguyệt Chiếu Ta

Chương 97: Hề Nhân




Đệ Ngũ Phù Dẫn coi như chưa thấy gì, vẫn có nói có cười với hắn, hai người đều ôm tâm tư riêng, mãi đến khi yến tiệc tàn.

 

Giang Nguyệt vừa mới biết mình không phải con ruột nhà họ Giang, trở về liền hoảng hốt, có một số việc bỗng nhiên hiểu ra. Bởi vì nàng không phải là đứa con ruột, chỉ là để kết thân với phủ Tuyên Bình hầu mà nhặt về giữa đường, nên họ mới không thích nàng.

 

Mẫu thân nhìn nàng với ánh mắt vừa ghét vừa chán ghét, chắc là mỗi khi nhìn thấy nàng, đều nghĩ đến đứa con gái ruột vừa sinh ra đã c.h.ế.t của mình, nàng thay thế vị trí của con gái ruột, mẫu thân ngay cả tưởng nhớ con gái cũng không thể chính đại quang minh.

 

Cho nên tính ra, nàng cũng không phải là vị hôn thê của tam ca nữa.

 

Nàng ngồi xuống giường, sờ sờ, vô thức thấy cảm giác không giống trước đây, liền vội vàng thắp đèn.

 

Chỉ thấy trên giường trải đệm bông mới tinh, còn gấp một bộ đồ lót mới, mở ra xem, hóa ra là cỡ của mình.

 

Giang Nguyệt nhận ra những tấm vải này, chính là khi nàng bị thương, Nhiếp Chiếu đã giặt suốt một buổi chiều trong thau. Vốn tưởng là hắn để lại cho mình.

 

Nàng ôm bộ đồ mới ngã xuống giường, mắt không khỏi ướt.

 

Những hiểu lầm, oán hận với nhà họ Giang trước đây giờ đều tan biến, nàng thậm chí còn cảm thấy biết ơn, nếu nàng không được nhà họ Giang nhận nuôi, có lẽ sẽ có rất nhiều cuộc đời khác nhau, nhưng có lẽ cũng không gặp được người đối tốt với nàng như Nhiếp Chiếu.

 

Nếu cho nàng một cơ hội khác, để nàng lựa chọn, nàng chắc chắn sẽ chủ động chọn ở trong sân nhỏ bốn phương tám hướng chịu đựng mười một năm cô độc, để đổi lấy cuộc gặp gỡ với Nhiếp Chiếu.

 

Cửa chính kêu két một tiếng, không lâu sau liền khép lại, tiếng bước chân truyền đến, có người nhẹ nhàng gõ cửa phòng nàng: “Vẫn chưa về à?”

 

Là Nhiếp Chiếu, Giang Nguyệt liền đáp, đi ra mở cửa cho hắn.

 

“Sao về mà không lên tiếng?” hắn hỏi.

 

Giang Nguyệt lắc đầu, Nhiếp Chiếu mượn ánh trăng nhìn thấy mắt nàng ửng đỏ. Mí mắt nàng mỏng, chỉ cần một chút gió lay cỏ động, liền có thể nhìn ra, hắn sờ sờ mắt nàng, hơi nóng, lại hỏi: “Sao vậy? Không phải nói về nhà họ Giang à? Nhà họ Giang có ai c.h.ế.t mà khiến muội buồn đến vậy?”

 

“Ta không phải con gái ruột nhà họ Giang,” Giang Nguyệt đem những điều mình biết từ Lưu Ứng Nhu kể hết cho Nhiếp Chiếu, nàng hỏi, “Tam ca, muội không phải người nhà họ Giang, huynh sẽ không đuổi muội đi đúng không?” Nàng xoắn tay, mắt trông mong nhìn Nhiếp Chiếu.

 

Giang Nguyệt biết thân thế của mình rồi, Nhiếp Chiếu trong lòng đau nhói, gắng gượng cười: “Nói bậy gì thế, ta đâu có giữ muội lại vì muội họ Giang.”

 

“Là vì muội đáng yêu thông minh.”



 

Nhiếp Chiếu gõ đầu nàng: “Vì muội ngốc đáng thương, rời khỏi ta, không biết muội có thể sống được không,” hắn nghĩ nghĩ, hỏi, “Lúc được nhặt về, có tín vật gì không?”

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Giang Nguyệt nghĩ nghĩ: “Hình như không có.”

 

Hắn thở phào, cúi đầu, nhìn vào mắt nàng: “Nếu nhà muội đã vứt bỏ muội, tức là hoặc là người c.h.ế.t hết rồi, hoặc là không cần muội nữa, nếu có ngày thật sự có người, chạy ra nói là huynh đệ tỷ muội của muội, không bằng không chứng, muội ngàn vạn lần phải có đầu óc, không được dễ dàng tin hắn, biết đâu là kẻ lừa đảo mưu tài hại mạng biết chưa.”

 

Giang Nguyệt thấy hắn nói có lý, liền gật đầu mạnh, tỏ ý mình đã biết.

 

Nhiếp Chiếu không yên tâm, nắm lấy mặt nàng, vô cùng nghiêm túc, từng chữ từng câu nói: “Muội muốn gì ta cũng sẽ cho muội, ta sẽ đối tốt với muội, muội ngàn vạn lần không được tùy tiện chạy theo người khác.”

 

Nàng không hiểu ý nghĩa trong đó, tưởng hắn sợ mình chịu thiệt, liền vội vàng hứa, nói mình sẽ không dễ dàng bị lừa gạt, bảo hắn yên tâm.

 

Nhiếp Chiếu nhíu chặt mày vẫn chưa giãn ra, hình như còn điều gì đó khiến hắn không yên lòng: “Gần đây hơi loạn, lũ dã nhân bên Lạc Nhiên không chừng sẽ chó cùng rứt giậu phản công, gần đây muội ít ra ngoài đi, phu nhân họ Tiết vẫn cần muội bảo vệ.”

 

Nếu Nhiếp Chiếu chỉ bảo nàng ít ra ngoài, thì Giang Nguyệt chắc chắn sẽ không để tâm, nhưng hắn nói để mình bảo vệ phu nhân họ Tiết cùng nữ quyến, Giang Nguyệt lập tức vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Ta nhất định sẽ bảo vệ tốt họ, các huynh đừng lo.”

 

Hắn cười cười, xoa đầu nàng: “Ngủ sớm đi.”

 

Cho dù có lời hứa của Giang Nguyệt, Nhiếp Chiếu cũng không thể yên tâm, sự tồn tại của Đệ Ngũ Phù Dẫn, chính là một mối nguy hiểm tiềm tàng không xác định, một khi hắn biết thân phận của Giang Nguyệt, chắc chắn sẽ không tiếc mọi giá cướp người từ tay mình, còn có Hách Liên Ngọc, hắn cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

 

Nhiếp Chiếu ấn ấn huyệt thái dương đang căng ra, hít sâu một hơi.

 

Đệ Ngũ Phù Dẫn uống chút rượu, hơi ngà ngà say nằm trên giường, khép mắt, nhẹ giọng nói: “Chúc Long, Nhiếp Chiếu muốn g.i.ế.c ta.”

 

Không thấy Chúc Long đâu, chỉ nghe một giọng nam lạnh lẽo như bóng ma, không mang theo chút tình cảm nào: “Ngươi có ý gì? Vậy ta g.i.ế.c hắn trước nhé?”

 

Người nằm trên giường cười khẽ: “Ngươi vẫn thẳng thắn như vậy, g.i.ế.c hắn thì Phủ Tây loạn mất. Ngươi nói xem tại sao hắn lại có sát ý với ta?”

 

Chúc Long đương nhiên không hiểu, nên chọn cách im lặng.

 

“Khi ta nhắc đến Tiểu Cẩn, nói Tiểu Cẩn sau gáy có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm, ta dám chắc khi đó hắn muốn g.i.ế.c ta, sau đó chúng ta nói chuyện, hắn vẫn cười, tuy rằng hắn thường hay cười, nhưng tiếp xúc nhiều ngày qua, hắn đâu có thói quen mỉm cười lắng nghe người khác nói suốt, quá giả tạo.” Đệ Ngũ Phù Dẫn biết Chúc Long sẽ không trả lời, liền từ từ nói, vừa nói vừa phân tích.