Minh Nguyệt Chiếu Ta

Chương 87: Muội làm sao có thể không thoải mái chứ? Muội làm sao có thể không thoải mái chứ?




Nàng vừa khóc đã dọa Thư Lan phu nhân giật nảy mình, vội vàng ôm nàng vào lòng lau nước mắt: "Làm sao vậy làm sao vậy?"

 

Giang Nguyệt gục trong lòng bà hỏi: "Tam ca thành thân sau này, có phải trong lòng sẽ không còn có ta nữa không?"

 

Thư Lan phu nhân an ủi nàng: "Sao lại không có ngươi trong lòng chứ? Ngươi là người thân của hắn, cho dù ta sau khi thành thân, cũng sẽ thường xuyên thư từ qua lại với gia đình."

 

Giang Nguyệt lắc đầu: "Nhưng điều này không giống, đến lúc đó ta không còn là người quan trọng nhất nữa."

 

"Sao lại không giống chứ? Cân Cân, ngươi không nỡ ca ca ngươi, ta biết, nhưng con người lớn rồi luôn phải lập gia đình, ca ca ngươi muốn cưới vợ, ngươi cũng phải lấy chồng, các ngươi không thể ở bên nhau cả đời được, đến khi đó sau khi các ngươi thành thân, trong lòng đều sẽ có người quan trọng hơn." Thư Lan phu nhân nhẹ nhàng khuyên giải.

 

Giang Nguyệt không nói gì, Thư Lan phu nhân cho rằng nàng là tâm tính trẻ con, còn chưa quay đầu được chỗ quanh co này, không muốn chia sẻ ca ca, nên đang nổi giận.

 

Bà nghĩ đi nghĩ lại cũng không có cách nào, Nhiếp Chiếu yêu thương muội muội này như vậy, chỉ cần Giang Nguyệt không gật đầu, hôn sự này e rằng không thành, cho dù thành, sau này giữa tẩu tử muội phu cũng sẽ có vô tận xung đột, vì vậy vuốt ve gò má Giang Nguyệt: "Được rồi, ngươi đã có khúc mắc, vậy thì cứ từ từ suy nghĩ cho thấu đáo, hôm khác ta lại đến."

 

Thư Lan phu nhân giúp nàng lau khô nước mắt trên mặt, nhìn gương mặt trắng trẻo của nàng cùng một đôi mắt đỏ như mắt thỏ, không khỏi sinh lòng yêu thương, đứng dậy cáo từ.

 

Giang Nguyệt đột nhiên túm lấy ống tay áo của bà, tự mình lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn bà: "Phu nhân, ta nghĩ thông suốt rồi, tam ca đã có ý định kết thân, vậy ta không thể làm muội muội không biết điều, ta giúp huynh ấy xem."

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Nỗi buồn của nàng không chỉ nằm ở việc lo lắng rằng sau khi Nhiếp Chiếu có gia đình, sẽ lơ là nàng, mà còn vì ngay cả khi Nhiếp Chiếu đồng ý đính thân với người khác, cũng không chịu đính thân với nàng.

 

Giang Nguyệt tự vấn bản thân thật sự kém cỏi đến thế sao? Tuy rằng bình thường nàng thực sự có chút phiền phức, nhưng nàng có thể thay đổi, hay là do nàng học toán quá kém, Nhiếp Chiếu lo lắng sẽ ảnh hưởng đến con cái sau này?

 

Thư Lan phu nhân thấy nàng nghĩ thông suốt, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đem chiếc hộp đựng tranh chân dung đưa cho Giang Nguyệt: "Haiz, ngươi có thể nghĩ thông là tốt nhất rồi, kết thân là một việc vô cùng phiền phức, tam thư lục lễ thiếu một thứ cũng không được, quy trình đi xong phải mất một năm, ca ca ngươi năm nay hai mươi mốt, kết hôn xong là hai mươi hai, muốn có con, phải hai mươi ba rồi."

 

Bức họa vì để mỏng nhẹ tiện lợi mang theo không dễ bị hỏng, cho nên làm bằng da cừu mỏng, Giang Nguyệt vốn cho rằng chỉ có vài người, ai ngờ vừa mở ra, bên trong dày một chồng.

 



Nàng hơi kinh ngạc mà nhìn Thư Lan phu nhân một cái, đối phương khẽ gật đầu: "Giờ Phủ Tây tự lập, ca ca ngươi tất phải đứng đầu công lao, cha chồng cũng có ý nhường ngôi, bây giờ bên ngoài loạn thành một đoàn, đại tiểu chư hầu đã có năm mươi người, bận rộn kết thân với nhau, ủng hộ lẫn nhau, con cháu của bọn họ cũng đang khắp nơi xem mặt, ca ca ngươi là một ngôi sao mới nổi, trẻ như vậy, tự nhiên không ít người muốn kết thân với hắn, những người này đều là ta cẩn thận chọn lọc ra, danh sách tranh chân dung ta cũng có một bản."

 

"Không nói đến ca ca ngươi, chỉ nói đến ngươi, không những nổi danh khắp nơi, hơn nữa là muội muội của Nhiếp Chiếu, chỗ ta có một danh sách hơn năm mươi người, bây giờ còn chưa sàng lọc xong, đợi đến hôm khác ta cũng phải đưa cho ngươi xem."

 

Giang Nguyệt càng kinh ngạc hơn, hóa ra nàng cũng có nhiều người cầu thân đến vậy sao?

 

Nàng lấy tờ đầu tiên, nữ tử trên đó nở nụ cười mỉm, rất mực đoan trang, xem ra là một người rộng lượng và hiểu lý lẽ.

 

"Đây là muội muội của Tước Sâm, Tước Nhu, độ lượng hiểu lý lẽ, là người giỏi việc quản gia. Huynh trưởng của nàng hiện nay cát cứ ở Tĩnh Bắc Đột Châu, huynh muội một thể, huynh trưởng của nàng cũng là một người hòa nhã hiền lành." Thư Lan phu nhân nói.

 

Giang Nguyệt cầm lên tấm khác.

 

Thư Lan phu nhân lại nói: "Đây là nữ nhi của Lý Lưu, Lý Phụng Kinh, anh tư ngời ngời, nữ trung hào kiệt..."

 

Giang Nguyệt bất luận cầm lên tấm nào, bà cũng có thể chính xác nói ra tên, hơn nữa còn nói ra phụ mẫu huynh trưởng của họ cùng với tính cách danh tiếng: "Phu nhân vậy mà có thể nhớ hết được?"

 

Thư Lan hơi ngượng ngùng vuốt vuốt tóc: "Ta khó khăn lắm mới có được một sở trường, từ nhỏ ghi nhớ mấy thứ quan hệ giao thiệp này dễ dàng hơn chút."

 

Giang Nguyệt là người rất đau đầu khi phải học thuộc lòng, không khỏi nảy sinh lòng kính trọng đối với nàng.

 

Hai người cùng nhau xem từng bức họa, Giang Nguyệt cảm thấy bức nào cũng tốt, quả không hổ danh là những bức tranh Thư Lan phu nhân đã tinh tế lựa chọn.

 

"Ta nhất thời chưa thể chọn ra," Giang Nguyệt nói, "Nhưng phu nhân, người nói rằng những bức họa này đều được dùng chung, hễ gia đình nào có thân phận phù hợp, có ý định kết thân, sẽ vẽ chân dung con trai con gái mình rồi đóng tập đưa qua lại, điều đó có nghĩa là họ cũng chưa biết mình đang cùng tam ca gặp mặt thông qua tranh vẽ. Họ có đồng ý không?"

 

Nghe đến đây, Thư Lan không khỏi thở dài: "Đó không phải là việc ngươi cần lo lắng, những gia đình này kết thân, không phải vì tình cảm hòa hợp, mà là vì có thể hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ cần phụ thân đồng ý, cho dù bản thân không đồng ý cũng phải đồng ý."