Minh Nguyệt Chiếu Ta

Chương 206: Thôn Nữ Thôn Dã




Năm nay tuyết rơi đặc biệt dày. Ánh sáng tuyết từ ngoài cửa sổ chiếu vào, dù cách một lớp giấy dán cửa sổ vẫn có thể khiến căn phòng sáng rực lên. Trong phòng, lò sưởi dưới sàn đang cháy hừng hực, mấy ngày trước Nhiếp Chiếu tự tay sửa một chiếc giường thấp bên cạnh cửa sổ. Hơi ấm từ lò sưởi dễ dàng truyền qua gầm giường thấp, lan tỏa khắp mặt giường ấm áp. Trên giường có đặt một lò đất nhỏ, bên ngoài cửa sổ còn được trồng cẩn thận hai cây hồng mai, tuyết phủ lên cành mai đỏ, ngồi quanh lò sưởi thưởng trà thật sự rất có thi vị.

 

Kể từ khi chiếc giường thấp này được sửa xong, nó vẫn chưa có cơ hội sử dụng, nhưng hôm nay sau trận đánh nhau với tuyết thì đúng là lúc thích hợp.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Hắn thái vài lát gừng ném vào nồi nhỏ trên lò, đun sôi lăn tăn nấu trà gừng.

 

Trên lò sưởi bên cạnh chiếc giường thấp, áo choàng của hai người được phơi trên đó, nước tuyết tan ra tí tách rơi xuống.

 

Trong lò còn ném thêm nửa cân hạt dẻ, hai củ khoai lang, hai củ khoai tây, thỉnh thoảng phát ra những tiếng lách tách, hương thơm ngọt ngào trong quá trình nướng xua tan vị cay nồng của trà gừng, càng làm tăng thêm phần ấm cúng.

 

Nhiếp Chiếu vốn dĩ rất tránh xa loại đồ khó uống như trà gừng, cũng rất tự tin vào cơ thể mình, nhưng để làm gương, hắn vẫn chia đều hai bát cho hai người sau khi trà gừng được nấu xong, tự mình nhấp một chút, nhân lúc Giang Nguyệt ngửa đầu uống trà, hắn lén lút đổ lại bát trà của mình vào nồi.

 

Giang Nguyệt uống trà gừng khiến toàn thân ấm lên, cái lạnh ban đầu hoàn toàn tan biến, nàng mới đặt bát xuống, lau đi chút trà còn đọng ở khóe miệng, Nhiếp Chiếu đã dùng khăn ướt nắm lấy tay cầm của nồi, rót đầy bát rồi lịch sự đẩy về phía nàng, ra hiệu: “Mời.”

 

“Lúc nãy ta thấy trong nồi rõ ràng là đã hết trà gừng rồi mà.” Nàng kêu lên.

 

Nhiếp Chiếu lừa nàng, vừa dỗ vừa ép đưa bát lên miệng nàng: “Hết đâu, nàng nhìn nhầm rồi, vừa hay còn lại một bát, uống nhiều một chút có lợi cho sức khỏe, uống đi.”

 

“Chàng chỉ là không muốn uống rồi đổ lại thôi, đừng có nói năng cho hay ho.” Giang Nguyệt làu bàu, sớm biết tính cách kén chọn của Nhiếp Chiếu, loại đồ uống này mà hắn uống hết một bát một cách đàng hoàng, thì tên của nàng có thể viết ngược lại luôn.



 

Nhiếp Chiếu gật đầu, nghiêm túc nói thẳng: “Ta chưa bao giờ kén ăn.”

 

Giang Nguyệt nhân lúc nóng uống hết chỗ trà gừng giúp hắn, cũng không tin: “Vậy trước kia sao chàng chưa bao giờ ăn cơm mình nấu? Mỗi lần đến bữa tối chàng đều nói không đói, ta còn lo lắng cho chàng đấy, kết quả có một ngày tan học, ta thấy chàng mua đồ ở chợ xong, ngồi trước quán ăn xì xụp hết một bát mì trứng thịt bò hầm, lại còn kèm thêm một miếng thịt bò kho lớn như thế, ăn xong chàng lau miệng rồi về nhà nấu cơm cho ta.”

 

Giang Nguyệt miêu tả kích thước của miếng thịt bò kho, cảm thấy hành vi ăn một mình vụng trộm này của hắn thực sự là đáng khinh.

 

Nhiếp Chiếu ngẫm nghĩ, chuyện ăn vụng đó chắc là vào nửa năm đầu khi Giang Nguyệt nhập học, nửa năm sau chủ quán đó chuyển nhà đi nơi khác, nhưng nàng có thể nhịn đến hôm nay vẫn nhớ, đủ thấy lúc đó đã sốc thế nào.

 

Dù làm một người cha, mẹ hay ca ca, việc nấu ăn là không thể thiếu, nhưng tay nghề của hắn thực sự kém đến mức đáng thương, phần lớn thời gian hắn đều khó mà nuốt nổi. Quan trọng nhất là khi đó hắn nghèo rớt mồng tơi, dựa theo sức ăn của Giang Nguyệt, điều kiện thực sự không cho phép dẫn nàng đi ăn ngoài, thôi thì ở nhà nấu cho đỡ tốn tiền, dù sao nàng cũng không kén ăn, qua loa nuôi không c.h.ế.t là được.

 

“Quán ven đường không sạch sẽ, không tốt cho sức khỏe bằng cơm nhà nấu, lúc đó nàng còn nhỏ, ta là vì tốt cho nàng, loại đồ không tốt cho sức khỏe này ta ăn cho xong thôi, dù sao lúc đó ta cũng đã là người lớn rồi.”

 

Nhiếp Chiếu lăn hạt dẻ trên bàn, lộ ra phần thịt vàng ươm bên trong, sau một hồi biện bạch mà không để Giang Nguyệt mở miệng, liền nhét vào miệng nàng, chặn lại những lời nàng sắp nói.

 

Giang Nguyệt không tin, ăn xong hạt dẻ bèn thở dài nói: “Tam ca khi đó chắc là ngại ta ăn nhiều nên không muốn đưa ta đi ăn riêng chứ gì, hơn nữa ta dễ nuôi như thế, cho ăn bừa cái gì cũng sống được. Trừ phi bây giờ chàng bóc cho ta thêm một hạt dẻ và một củ khoai lang, không thì chuyện này ta sẽ không dễ quên đâu, còn nữa chàng đã từng đưa cho ta cái bánh bao rơi xuống đất mà ăn, chàng nghĩ ta không thấy nhưng thực ra ta nhìn rõ mồn một…”

 

Nếu nói lật lại chuyện cũ thì có rất nhiều chuyện để kể, nửa năm đầu Giang Nguyệt mới đến, tội ác của Nhiếp Chiếu đối với nàng quả thật là không kể xiết, hắn liền ngắt lời nàng: “Được rồi, lão gia đừng nói nữa, cái nồi này hạt dẻ khoai lang khoai tây ta đều bóc sẵn cho lão gia ăn, được không? Không đủ ta có thể nướng thêm hai nồi nữa, lão gia có gì sai bảo cứ nói, tiểu nhân nhất định hết lòng phục vụ cho lão gia hài lòng.”