Hắn dường như đang hồi tưởng, nhưng chưa được bao lâu bỗng nhiên nở nụ cười rạng rỡ, lông mày đang nhíu lại giãn ra, cũng buông tay ôm đầu Giang Nguyệt ra, lộ ra hàm răng trắng muốt, ngay cả giọng điệu cũng trở nên dịu dàng: "Muội là Giang Nguyệt, là bảo bối của ta..."
Hắn nói xong liền áp đầu Giang Nguyệt vào lồng n.g.ự.c cứng ngắc của mình, như đang dỗ một đứa trẻ ngủ, tay trái bảo vệ đầu nàng, tay phải vỗ nhẹ sau lưng nàng, hát ru, "Bảo bối bảo bối mau ngủ đi, ngủ dậy ăn bánh~"
Chẳng thể nói, tuy rằng một từ có thể ngoặt tám nốt, nhưng dịu dàng đến nỗi sắp nhỏ nước, tai Giang Nguyệt bị hắn làm cho ngứa ngáy, vừa mềm lòng lại vừa thấy xấu hổ, nàng sắp đến tuổi cập kê rồi, còn bị người khác ôm vào lòng hát ru, gọi là bảo bối, thật đủ ướt át.
Lỗ tai và gò má nàng đều đỏ bừng lên, dùng đầu húc vào n.g.ự.c Nhiếp Chiếu, húc cái "bốp" rõ to.
Nhiếp Chiếu cho rằng nàng ngủ không thoải mái, còn đặc biệt xoay người ôm lấy nàng vỗ về, lời hát ru trong miệng lạc điệu bảy lượn tám vẹo, so với tâm tư hắn còn phức tạp hơn.
Giang Nguyệt mới hỏi hắn: "Huynh còn nhớ không, nhà huynh có mấy huynh đệ?"
Vốn tưởng hắn uống say, còn phải suy nghĩ, không ngờ hắn lại dứt khoát giơ ba ngón tay trước mặt Giang Nguyệt, cười hì hì: "Ba người, ta có hai ca ca."
Quả nhiên quả nhiên quả nhiên, là Nhiếp Chiếu đang lừa gạt, Giang Nguyệt giận dữ, đẩy hắn ra, Nhiếp Chiếu mềm nhũn thuận thế ngã xuống giường.
"Vậy huynh vì sao lại lừa ta? Nói ta là vị hôn thê của đệ đệ huynh." Giang Nguyệt đứng lên chất vấn hắn.
Nhiếp Chiếu nghe thấy hai chữ vị hôn thê, không kiên nhẫn nhíu mày: "Cái gì mà vị hôn thê? Thật phiền phức, phiền c.h.ế.t đi được, ai cần vị hôn thê?"
Hóa ra là thấy nàng phiền, lòng Giang Nguyệt tan vỡ thành từng mảnh, khi đó bản thân thực sự phiền phức đến vậy sao? Giang Nguyệt buồn bã sắp khóc.
Mặc dù tam ca vẫn luôn đối tốt với nàng, nhưng cảm giác này rất khó diễn tả, ngoài kinh ngạc còn rất khó chịu.
Nhiếp Chiếu không nhìn thấy biểu cảm của nàng, nhắm mắt vươn cánh tay về phía nàng: "Cân Cân bảo bối đến ngủ đi, muốn nghe bài hát nào?"
Giang Nguyệt giận đến mức xé tấm chăn mỏng ném lên người hắn: "Ta không phải bảo bối của huynh, huynh muốn ai làm bảo bối thì tìm người đó đi."
Nàng dậm chân, bỏ lại Nhiếp Chiếu chạy sang phòng hắn ngủ.
Đêm nay Giang Nguyệt định sẵn không thể yên giấc, nàng ôm chăn trái nghĩ phải nghĩ, không thể hiểu rõ cảm giác kỳ quặc trong lòng từ đâu mà có, nhưng trống trải, khiến nàng phiền não, trằn trọc mãi không ngủ được, nhất là giường của Nhiếp Chiếu, tuy rằng hắn ít khi về ngủ, nhưng chăn đệm đều mang mùi hương của hắn, khiến Giang Nguyệt càng thêm khó chịu, nàng đá văng chăn, ngẩng đầu nhìn trướng giường.
Nhưng cho dù tam ca lừa nàng, cũng vẫn đối tốt với nàng lắm mà. Cuộc sống từng li từng tí đều có, giúp nàng giặt quần áo nấu cơm, thậm chí còn để lại cho nàng những thứ ngon nhất, có phải vị hôn phu hay không thì có quan hệ gì chứ?
Giang Nguyệt nắm chặt khóa trường mệnh trên cổ, suy nghĩ xuất thần.
Nhưng duy nhất biết được là, bất kể có phải vị hôn phu hay không, Nhiếp Chiếu đều sẽ đối tốt với nàng, tam ca đã muốn như vậy qua ngày, vậy nàng coi như không biết là được, sau này cái gì cũng không thay đổi, hai người bọn họ vẫn như bây giờ cũng tốt lắm rồi, thật sự rất thỏa mãn.
Giang Nguyệt nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng thông suốt, nếu nàng thẳng thắn, vậy tam ca không phải sẽ ngượng ngùng, đến lúc đó quan hệ của bọn họ sẽ trở nên kỳ quái, ngược lại không có lợi.
Tuy trong lòng nàng vẫn có một chút bực bội, nhưng cơn buồn ngủ và suy tư giằng co xua tan sự không thoải mái này, không lâu sau nàng mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Nàng mơ thấy gấm vóc đỏ rực phủ kín bầu trời, như muốn nuốt chửng cả bầu trời, xác pháo nổ tung khắp nơi, người phía trước mặc hỉ phục, cưỡi trên con tuấn mã, dáng người cao ráo, hắn quay đầu lại, hóa ra là Nhiếp Chiếu, một thân hồng y làm tôn lên làn da trắng ngọc của hắn, thật sự càng thêm anh tuấn.
Hắn hướng về phía nàng nở một nụ cười, Giang Nguyệt trong mơ không nhịn được mà nín thở.