Nhiếp Chiêu lại dỗ dành một hồi, tựa như khó xử, cau mày hướng về Hoắc Đình Vân bào chữa cho Giang Nguyệt: “Đô đốc đại nhân, Cân Cân là người yếu đuối và lương thiện, lại uống thuốc quanh năm suốt tháng, làm sao mà g.i.ế.c người được?
Chẳng lẽ công tử Phương Tuần là ghi hận chuyện lần trước thua bạc ở Chúc Thành sao, nhưng nếu muốn dựng chuyện thì cũng nên đáng tin hơn chút chứ, dù ngài nói Lý Bảo Âm g.i.ế.c Cửu công tử cũng còn đáng tin hơn Cân Cân nhà tôi g.i.ế.c người. Chẳng lẽ ngài bị kẻ thù của đô đốc mua chuộc, cố tình khơi mào mâu thuẫn giữa chúng ta, dẫn đến sự bất hòa nội bộ ở Phủ Tây?”
Nhiếp Chiêu chuyển hướng câu chuyện, nghiêm giọng chất vấn.
Giang Nguyệt đúng lúc ngẩng đầu từ trong lòng Nhiếp Chiêu, mắt đẫm lệ: “Lang quân cớ sao lại hại thiếp?”
Một cái mũ chụp xuống lớn như vậy, Phương Tuần lập tức quỳ xuống dập đầu biện bạch cho mình.
Lý Bảo Âm cũng vội vã xua tay: “Không phải, không phải tôi giết, tôi nào dám g.i.ế.c người chứ?”
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Phương Tuần kêu oan, Nhiếp Chiêu và Giang Nguyệt cũng kêu oan, Hoắc Đình Vân không tìm được hung thủ, lửa giận không chỗ phát tiết, vốn đã không thoải mái, giờ càng thêm phẫn nộ.
Dù Hoắc Minh Ái không phải do người Chúc Thành giết, nhưng cũng vì đến Trục Thành mà mới mất tích! Chúc Thành khó thoát khỏi liên can, đám tiện dân ấy vẫn còn sống, nhưng con ông thì không thấy tăm hơi đâu, ông hận không thể g.i.ế.c tất cả mọi người để xả giận!
Nhưng nếu thực sự g.i.ế.c bọn họ, Giang Nguyệt lại là đàn bà con gái, không có chứng cứ cũng không có căn cứ, sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan.
Ông đảo mắt nhìn quanh, rút kiếm ra, bất ngờ đ.â.m về phía hai người, Giang Nguyệt theo phản xạ định trả đòn, bị Nhiếp Chiêu giữ chặt, để mặc lưỡi kiếm đ.â.m vào vai mình.
Hoắc Đình Vân thấy biểu cảm trên mặt Giang Nguyệt chỉ có sự kinh ngạc và sợ hãi, thậm chí còn thét lên, lúc này mới khẳng định nàng thực sự không biết võ. Nếu nàng biết võ, vừa rồi lúc ông rút kiếm đ.â.m qua, nàng đã phải phản kháng rồi.
Nhiếp Chiêu như không cảm thấy đau, che mắt Giang Nguyệt lại, cười hỏi Hoắc Đình Vân: “Ta là thiên tướng của Chúc Thành, nay đô đốc đã giải được cơn giận chưa?”
Hoắc Đình Vân sắc mặt bất định, hừ lạnh một tiếng, thu kiếm lại: “Ngươi cố ý không tránh phải không?”
“Đô đốc nổi giận, bọn thuộc hạ nào dám tránh né?” Nhiếp Chiêu khẽ gật đầu.
Hoắc Đình Vân lúc này mới khẳng định hắn là cố ý.
Nếu ông tùy tiện làm bị thương một người nào không quan trọng thì không sao, nhưng đối phương lại là một thiên tướng quân đội, có chức vụ trong người, hơn nữa cũng không hề thấp, giờ ông đã vì giận dữ mà làm bị thương một tướng lĩnh quân đội, đối phương lại khiêm nhường như vậy, nếu lúc này ông còn dám nói là vẫn chưa hết giận, chẳng phải tự đưa ra cho người ta nắm đằng chuôi sao?
Ông hừ lạnh một tiếng, dẫn người rời đi.