Sau khi về thành, Nhiếp Chiếu liền đến quân doanh báo cáo công tác, đập nước bị phá hủy là sự việc chấn động như vậy, quân doanh tự nhiên đã nghe tin, hắn mượn danh nghĩa Dẫn Công tử để hành động, khiến cho Chúc Thành không dính dáng chút nào, xử lý rất khéo léo, cứu giúp thêm nhiều bách tính khỏi nạn, cũng để lại lối thoát cho Chúc Thành.
Dù bây giờ bách tính cảm kích chỉ là Dẫn Công tử, nhưng lúc này Hoàng Hiền vẫn còn đó, công lao này có gánh nổi hay không, còn phải có mạng để hưởng mới được.
Lưu Phương Chí nhớ đến việc mọi người ngựa xe mệt nhọc, liền cho phép nghỉ ba ngày, bảo họ nghỉ ngơi cho tốt.
“Ngươi đã bình an trở về, vật này nên trả lại cho chủ cũ.” Ông trao lệnh bài lại vào tay Nhiếp Chiếu, “Ba ngày sau trở về, sẽ đúc cho ngươi một cái mới. Đông doanh Huyền Điểu trận có ba nghìn bộ binh, đúng lúc thiếu một phó tướng.”
Quân đội chia thành đông, tây, nam, bắc bốn doanh, trong đó theo trận pháp mà gọi tên, Huyền Điểu trận là trận lớn nhất của Đông doanh, được huấn luyện nghiêm ngặt, vô cùng mạnh mẽ, người từng chỉ huy Huyền Điểu trận đều là tâm phúc của chủ tướng.
Nhiếp Chiếu nghe thấy là phó tướng, trong lòng chấn động.
Trong quân ngũ, năm người đứng đầu là ngũ trưởng, hai mươi người đứng đầu là thập trưởng, một trăm người đứng đầu là bách phu trưởng, năm trăm người đứng đầu là tiểu đô thống, một nghìn người đứng đầu là đại đô thống, ba nghìn người đứng đầu là chính phó tướng, năm nghìn người đứng đầu là chính phó nha tướng, một vạn người thiết lập chính phó tướng quân.
Hiện nay hắn là bách hộ, cũng chính là bách phu trưởng, vốn tưởng rằng Lưu tướng quân dù có hào phóng đến đâu, cũng chỉ ban cho một thiên hộ, tức là đại đô thống, không ngờ lại vượt qua hai cấp, thăng làm phó tướng.
Hắn nhận lệnh ra ngoài, các tướng lĩnh trong quân biết rõ nội tình khi thấy hắn, đều chắp tay chúc mừng.
Nhiếp Chiếu bản thân cũng không ngờ lại được thăng chức nhanh chóng như vậy, khách khí đáp lại từng người, bầu không khí vui vẻ.
Không ít người thấy vậy bàn tán xôn xao.
“Sao lại thế này? Nhiếp Chiếu bên Đông doanh chỉ đi một chuyến, lại sắp được thăng chức? Thế này khó mà phục mọi người được.” Có người không hiểu, bàn luận.
“Ai mà biết được, tướng quân thật sự coi trọng hắn, có lẽ lần này lại giao cho hắn nhiệm vụ không tầm thường, ngươi không thấy Ngưu Lực tướng quân cũng không có ý kiến sao?”
“Ngưu Lực tướng quân là người thẳng thắn nhất trong quân, sao có thể cho phép một người không có công lao liên tục được thăng chức. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu chúng ta cũng có bản lĩnh b.ắ.n trúng địch quân từ trăm bước ngoài như hắn, tướng quân cũng coi trọng chúng ta chứ?”
“Nói gì cũng là giả dối, tan đi tan đi, nghiêm túc luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung thôi.”
Nhiếp Chiếu dắt ngựa ra khỏi doanh trại, Tiểu Oa đang cầm một đĩa bánh bò nướng nóng hổi, vừa đi vừa ăn, hạnh phúc nheo mắt lại, nhìn thấy anh cũng vẫy tay chào hỏi: "Ca ca về nhà à? Vậy ta không mang bánh bò nướng cho huynh đâu."
Bánh bò nướng của nhà bếp nửa tháng mới làm một lần, rất quý, ngon hơn cả những hàng rong bán ngoài kia.
Lần trước Nhiếp Chiếu về nhà, không kịp chờ nhà bếp làm bánh bò nướng. Hắn nheo mắt lại, vẫy tay gọi Tiểu Oa đến. Tiểu Oa chưa hiểu chuyện gì, đi đến gần thì đã bị Nhiếp Chiếu cướp bánh bò nướng, phóng ngựa chạy đi mất.
"Ca ca!!!" Tiểu Oa phía sau hét lên khản giọng, nhưng không thể gọi lại chút lương tâm nào của Nhiếp Chiếu.
Lý Bảo Âm mất tích, nghi ngờ là bị Hoắc Minh Ái bắt đi, đó là tin tức đầu tiên mà Nhiếp Chiếu biết được khi quay về.
Hắn "ồ" một tiếng, hỏi có ai đi cứu về chưa, Tôn Đại Đao ai cũng được.
Một người lính nói đã có, Giang Nguyệt đã đi.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Lời của người lính chưa nói hết, đã thấy Nhiếp Chiếu ghìm ngựa phóng ra ngoài, giống như lúc Giang Nguyệt đi, tự mình nuốt một ngụm bụi, ho khan mãi mới thôi, bụi bay tứ phía, bóng người đã không còn thấy nữa.