Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 36




Viện trưởng xoa trán, nhìn họ, muốn nói gì đó, cuối cùng thở dài một tiếng, cúi đầu, xoa trán, thở dài thêm mấy lần, khi ngẩng đầu lên thì trông già đi nhiều, nói với hai người: "Hai vị, nữ lang trong nhà các vị thật không có ý định tìm nơi khác sao?"

 

Lý Hộ lo lắng: "Nhà chúng tôi bốn đời đều là tiến sĩ, tiên sinh, ngài không thể bỏ rơi Bảo Âm, nàng vẫn có tài năng, chỉ là kém toán học chút thôi."

 

"Ôi, ôi trời ơi~" Viện trưởng nhăn mặt hơn cả quả khổ qua, ôm đầu, "Bốn đời xanh tươi đến đời Lý Bảo Âm chắc phải tuyệt diệt rồi."

 

Nhiếp Chiếu cũng không nghĩ nhiều, chỉ là kém toán học, hắn sớm đã biết, tự mình tìm chỗ ngồi xuống, chân dài bắt chéo, tay đặt trên tay vịn: "Giang Nguyệt nhà ta vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện, nghĩ cũng không làm ra chuyện xấu gì, chỉ là kém toán học chút, ta tin rằng sớm muộn gì cũng đuổi kịp.

 

Nhưng tiên sinh, ta phải nói, phong khí học viện của các người thật tệ, trời đất sáng tỏ, ban ngày ban mặt, dưới tượng Khổng Tử mà có người dám dụ dỗ nữ sinh, đúng là thời thế sa sút, lòng người không còn như xưa. Hôm nay ngươi không gọi ta đến, ta cũng muốn lý luận với ngươi." Nhiếp Chiếu làm kẻ xấu trước, mặt viện trưởng biến thành quả khổ qua bị sương đánh.

 

Hắn vỗ mạnh lên bàn: "Hôm nay ta gọi các ngươi đến, không phải nói chuyện toán học, cũng không phải nói chuyện dụ dỗ, các ngươi tự xem đi!" Hắn đẩy hai bài văn tới trước mặt Nhiếp Chiếu và Lý Hộ.

 

Nhiếp Chiếu không hiểu, mở bài văn ra.

 

Bài văn lần này có chủ đề là —— "Tình mẹ".

 

Hắn nghĩ Giang Nguyệt viết dở cũng là điều dễ hiểu, dù sao nàng từ nhỏ đã xa mẹ, dù có ở bên mẹ cũng không nhận được bao nhiêu tình thương.

 

Nếu tiên sinh biết suy nghĩ của hắn, chắc chắn sẽ cho rằng hắn bị Giang Nguyệt làm mờ mắt, chưa nhìn đã sớm tìm lý do biện hộ cho nàng.

 

"Từ nhỏ ta đã mất mẹ, theo Tam ca Nhiếp Chiếu, sống ở Chúc Thành, năm qua năm. Ca ca đối xử với ta chân thành, đêm mưa, tiếng sấm vang dội, không yên giấc, ca ca cầm quạt lạnh dùng, lưng và má ướt đẫm mồ hôi, không nói một lời...

 

...

 

Ca ca tuy không phải mẹ ta, nhưng như mẹ ta, mỗi lần nghe nói đều rơi lệ, không biết lấy gì đền đáp, nếu có kiếp sau, nhất định sẽ làm con của Tam ca mà phụng dưỡng..."

 

Ý bài văn là, Nhiếp Chiếu đối xử với nàng rất tốt, mỗi lần nghĩ đến đều khóc lóc thảm thiết, dù hắn không phải là mẹ ruột, nhưng giống như mẹ nàng, nếu có kiếp sau, thật mong muốn trở thành mẹ con ruột, nàng nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ.

 

Giang Nguyệt viết đầy cảm xúc, Nhiếp Chiếu cũng sắp đọc đến khóc, hắn thấy tuy không có từ ngữ tinh hoa, nhưng xuất phát từ tấm lòng chân thành, thực sự khiến người ta cảm động.

 

Hắn xoa mắt, viện trưởng muốn nói gì đó, bị hắn giơ tay ngăn lại: "Ta biết, viện trưởng cảm thấy bài văn này của Giang Nguyệt viết rất chân thật, cảm động lòng người, nên mời ta đến để thưởng thức, đúng không?"

 



Nhiếp Chiếu đã nghĩ sẵn sẽ treo bài văn này ở đâu, treo ở trung tâm nhà chính, đóng khung lại, lúc đó ai đến nhà cũng đều có thể nhìn thấy.

 

Viện trưởng tức giận vỗ bàn: "Ta nói như vậy sao? Kiếp sau làm mẹ con, ngươi không thấy có gì sai sao?"

 

Nhiếp Chiếu không thấy gì sai: "Nàng viết rất chân thật, sao lại sai?"

 

"Nàng nói ngươi là mẹ nàng!" Viện trưởng tiếp tục vỗ bàn, mặt đỏ bừng, trông thật sự tức giận, lớn tuổi vậy rồi, rất có thể sắp ngất đến nơi.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗

Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Nhiếp Chiếu vẫn tôn trọng thầy, hơn nữa dù hắn thấy bài văn của Giang Nguyệt rất cảm động, nhưng đúng là có phần không hợp lý, câu văn không được hay, không trách tiên sinh nổi giận, cười nói: "Dù sao cũng không phải thật, tiên sinh ngươi nghiêm khắc quá. Ẩn dụ, ngươi có hiểu không? Dù sao đứa trẻ này  nhất ta sẽ mang về, chắc chắn sẽ dạy bảo thêm."

 

Viện trưởng tức giận không thở nổi: "Đi đi đi!"

 

Lý Hộ cũng thấy con gái mình viết không có vấn đề gì, tình mẹ tình cha chẳng phải đều giống nhau sao? Nàng thấy mẹ mình như cha, cảm nhận được tình cha, điều này cũng hợp lý mà.

 

Nhiếp Chiếu và Lý Hộ cầm bài văn làm mình xúc động rời học đường, đứng dưới ánh mặt trời nhìn đi nhìn lại, trên mặt đối phương đều thấy sự hài lòng, trao đổi bài văn, đọc xong liền khen ngợi bài văn của con nhau.

 

Rất tốt, tri kỷ.

 

Nhiếp Chiếu nghĩ Lý Hộ là tiến sĩ, có thể thưởng thức được chứng tỏ bài văn của Giang Nguyệt không có vấn đề.

 

Lý Hộ nghĩ Nhiếp Chiếu là học trò của bậc thầy, có thể thưởng thức được chứng tỏ bài văn của con gái hắn cũng không có vấn đề.

 

Hôm nay Giang Nguyệt và Lý Bảo Âm bị tiên sinh mắng té tát, hoàn toàn không dám về nhà, sợ về lại bị mắng, hai người lại ngồi co ro trong đình nhỏ hẻo lánh nhất của học viện, cùng chung nỗi khổ.



 

"Ngươi đã viết gì?"

 

"Ta viết tam ca như mẹ ta. Còn ngươi?"

 

"Ta viết mẹ ta như cha ta."