Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 34




"Tam ca, nếu chúng ta có tiền, huynh sẽ không nhập ngũ nữa chứ?" Giang Nguyệt hỏi. Nếu đúng vậy, ngày mai nàng sẽ gả cho Vinh Đại Niên.

 

Nhiếp Chiếu biết, nếu hắn nói có tiền sẽ không nhập ngũ, với tính cách hiểu chuyện của nàng, chắc chắn sẽ không dứt khỏi Vinh Đại Niên, hắn lắc đầu: "Không phải chỉ vì tiền."

 

Cũng không hoàn toàn vì tiền, nếu chỉ có một mình hắn, c.h.ế.t dí trong đống bùn cũng được, nhưng hắn tiến thêm một bước, Giang Nguyệt sẽ an toàn hơn chút.

 

"Muội yên tâm, ta sẽ không chết," hắn nói, "Nhà ta có võ hồn bảo hộ, không ai c.h.ế.t trận vô lý cả." Hắn vẫn thuận miệng nói dối, nhưng lần này Giang Nguyệt không tin, nàng biết ngoài Tam ca, cả nhà Nhiếp gia đều đã chết, nếu thật sự có võ hồn bảo hộ, sẽ không để hắn cô độc một mình trên thế gian này.

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Nhưng nếu Tam ca không nhập ngũ vì tiền, dù nàng có gả cho Vinh Đại Niên cũng không giải quyết được vấn đề, thôi, ngày mai nàng sẽ nói với Vinh Đại Niên, chuyện này coi như xong vậy.

 

Ăn xong bữa tối, Nhiếp Chiếu tiếp tục dạy Giang Nguyệt tập võ, nàng đã đứng tấn một tháng, hiện tại mỗi ngày đứng tấn một giờ, sau đó học cách dùng kiếm.

 

Vốn dĩ Giang Nguyệt đứng tấn rất tốt, Nhiếp Chiếu mang ghế ngồi đối diện, bóc một múi cam, tự ăn một nửa, nửa kia đưa đến miệng Giang Nguyệt: "Rất ngọt, ăn một chút đi?"

 

Giang Nguyệt há miệng, đợi hắn đút cho, Nhiếp Chiếu bất ngờ quét chân, nàng ngã nhào vào đống tuyết.

 

"Không tập trung, ngày mai tăng thêm nửa giờ nữa." Nhiếp Chiếu dù phạt nàng đứng tấn thêm, nhưng vẫn đút múi cam vào miệng nàng.

 

Giang Nguyệt ngồi bệt trong tuyết, má phồng lên đầy cam, trách móc: "Tam ca huynh chơi xấu!"

 

Nhiếp Chiếu điềm nhiên, lại nhét thêm một múi cam vào miệng nàng: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, đứng tấn phải tập trung, muội không tập trung." Hắn ném thanh kiếm chưa rèn lưỡi vào lòng Giang Nguyệt, "Để ta xem hôm qua ta dạy muội kiếm pháp ra sao."

 

Giang Nguyệt phủi tuyết đứng lên, rút kiếm vung múa, động tác của nàng mượt mà, không khác gì so với khi Nhiếp Chiếu biểu diễn hôm qua, nếu người ngoài thấy, chắc chắn sẽ kinh ngạc.

 

"Phải nói là, muội múa kiếm cũng được coi là nghề kiếm sống, sau này nếu ta không lo được cho muội, muội còn có thể sống bằng múa kiếm, một lần là thành."

 

"Tam ca, huynh khen ta phải không?" Giang Nguyệt vui mừng, động tác càng hăng hái hơn.

“Đồ ngốc, khen muội hay chê muội cũng không phân biệt được. Ta dạy muội dùng kiếm, không phải để biểu diễn. Thà rằng muội ra chiêu vụng về, nhưng mỗi chiêu đều nhằm đoạt mạng người. Nếu không đạt được ý kiếm, dù chiêu thức có giống đến đâu, cũng chỉ như con tôm hùm chân yếu.” Nhiếp Chiếu đứng dậy, nắm lấy cổ tay nàng, dẫn nàng ra kiếm, chỉ một chiêu, mang theo tiếng rít của gió, nhanh như rồng bay, mạnh như sấm sét. Nếu trước mặt có người, ắt hẳn đã bị xuyên thủng tim rồi.



 

Ý kiếm của Nhiếp Chiếu thật mạnh mẽ, Giang Nguyệt bị dẫn dắt, cảm thấy muốn rút lui, như thể trước mặt có người thật, từng chiêu từng chiêu đều nhắm vào chỗ hiểm.

 

Tính tình nàng ôn hòa, đối xử tốt với mọi người, vốn dĩ không thể làm được điều này.

 


“Tam ca, ý kiếm là gì?” nàng không hiểu.

 

“Kiếm theo ý mà động, người kiếm hợp nhất là ý kiếm. Nhưng điều này quá mơ hồ, muội cũng có thể coi đó là ý định cầm kiếm. Kẻ g.i.ế.c người cướp của thì ý kiếm hung ác; người anh hùng thì ý kiếm thanh thoát. Muội cầm kiếm vì lý do gì, kiếm của muội sẽ phản ánh tâm ý của muội; muội có dục vọng gì, kiếm của muội sẽ là hiện thân của dục vọng đó.”

 

“Ý huynh nói, ta là người thế nào, kiếm ta sử dụng sẽ như thế ấy, đúng không?” Giang Nguyệt có vẻ hiểu đôi chút.

 

“Có thể nói như vậy, nhưng chưa hoàn toàn đúng. Như hiện tại ý kiếm của muội yếu ớt, đúng là bị ảnh hưởng bởi tính cách, nhưng cũng không hoàn toàn do đó. Muội cầm kiếm vô ích, nên khi kiếm chỉ về đâu cũng do dự.” Nhiếp Chiếu trầm ngâm một lúc, “Hiện tại muội không hiểu những điều này, vì cầm kiếm là do ta ép muội học. Đến khi nào muội thực sự chủ động cầm kiếm, có lý do để sử dụng nó, kiếm của muội có lẽ sẽ vững vàng, ý kiếm cũng sẽ có.”

 

Giang Nguyệt thấy những điều mơ hồ này còn khó hơn cả toán học: “Vậy Tam ca cầm kiếm vì điều gì?”

 

“Trước đây là vì muốn trở thành đệ nhất thiên hạ, sau là để bảo vệ những người ta yêu quý, hiện tại là để g.i.ế.c người.”

 

Giang Nguyệt nghiêng đầu, ngạc nhiên: “Điều này cũng có thể thay đổi sao?”

 

Nhiếp Chiếu đẩy đầu nàng trở lại: “Đương nhiên có thể thay đổi, lòng người dễ thay đổi.”

 

“Muội đừng nghe hắn nói bậy.” Trên tường, Ban Nhược lại như trăng lên từ từ. Mỗi lần hắn xuất hiện đều lặng lẽ đến kinh ngạc, khuôn mặt trắng bệch vì phấn, dưới ánh trăng và tuyết càng thêm đáng sợ.

 

Giang Nguyệt đã quen thuộc, ánh mắt tò mò hỏi hắn.

 

“Hắn từng nói, ‘Một kiếm ba thước xuân, sức phá tan vạn ác nhân gian’. Ta nhìn ý kiếm hiện tại của hắn, không khác gì khi nói câu đó. Ý kiếm để g.i.ế.c người không thuần khiết như vậy.” Ban Nhược cười nhẹ.