Nói với nàng suốt nửa ngày, cuối cùng nàng lại cười ngốc nghếch. Đệ Ngũ Phù Dẫn thật không hiểu nổi kiểu người như thế này, chỉ cảm thấy họ trong chuyện tình cảm đều giống như mắc bệnh, thật đáng sợ.
Có lẽ từ lúc Nhiếp Chiếu không màng tài sản mà sẵn sàng gả cho Giang Nguyệt, hắn nên nhận ra vấn đề này rồi.
Người thế nào dạy ra con thế ấy, kẻ như Nhiếp Chiếu, đương nhiên sẽ dạy dỗ Giang Nguyệt thành người như vậy.
Đệ Ngũ Phù Dẫn luôn tự hào về cách giáo dục của mình, nhưng đôi khi cũng muốn cạy mở đầu hai người này ra xem thử.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện đó, hắn lại căm hận bản thân vì sao năm đó lơ là để mất Giang Nguyệt.
Hắn giữ vẻ mặt vô cảm, nhưng trong lòng sóng ngầm cuộn trào, cuối cùng cũng kéo câu chuyện trở lại vấn đề chính.
“Muội xem cái này.” Hắn đưa một chiếu thư cho nàng.
“Gì vậy?” Giang Nguyệt mở ra, nhìn thấy phong hộ thì ngay lập tức ôm lấy ngực, có một khoảnh khắc cảm giác nghẹt thở, mãi lâu sau mới tìm lại được giọng nói, kinh ngạc đến mức giọng nàng cao hẳn lên: “Bao nhiêu? Tấn phong Công chúa Hộ Quốc Trường Ninh, thực ấp một vạn tám nghìn hộ?”
Suốt đời này, Giang Nguyệt cũng không thể tưởng tượng nổi một vạn tám nghìn hộ là bao nhiêu tiền mỗi năm.
“Có nhầm không? Từ xưa đến nay, phong hộ của công chúa hiếm khi vượt quá một nghìn hộ, một nghìn tám trăm hộ đã là rất nhiều rồi.” Giang Nguyệt cầm chiếu thư, tay hơi run rẩy, vô thức tìm kiếm bóng dáng của Nhiếp Chiếu.
Từ trước đến nay, có được vạn hộ hầu thì cũng chỉ là một số ít người thôi mà? Ban cho nàng nhiều thực ấp như vậy, nàng thật sự cảm thấy có chút áp lực.
Đệ Ngũ Phù Dẫn giải thích: “Không có nhầm lẫn gì, là một vạn tám nghìn hộ. Theo lý thường, vốn dĩ muội đã có một nghìn hộ thực ấp, Nhiếp Chiếu thừa kế tước vị của ca ca hắn, cũng có hai nghìn hộ, cộng thêm lần này luận công ban thưởng, phong hộ của muội tăng lên tám nghìn, còn của hắn tăng lên mười nghìn, cộng lại là một vạn tám nghìn hộ. Nhưng chúng ta đã bàn bạc qua việc này rồi, hắn chỉ nhận hư tước, thực ấp đều cộng thêm vào phong hộ của muội.”
“Phong địa vẫn là ở Phủ Tây, lúc đó muội cũng sẽ tổng quản luôn quân vụ ở Phủ Tây.”
Không cần bàn đến việc tám nghìn hộ của nàng có bao nhiêu phần là sự thật, Nhiếp Chiếu lại dồn hết thực ấp của mình vào nàng, Giang Nguyệt sau cơn sốc, nghĩ lại liền hiểu ngay hắn tính toán gì. Người này vẫn vậy, miệng thì không chịu tha ai, nhưng tâm tư lại rất tinh tế.
Nhiếp Chiếu từng có kinh nghiệm cát cứ một phương, thêm vào đó là thực ấp vạn hộ, sớm muộn gì cũng sẽ bị triều đình coi là mối lo ngại lớn, dù Đệ Ngũ Phù Dẫn và Đệ Ngũ Phù Xương không cảm thấy có gì, các đại thần trong triều chắc chắn sẽ tranh cãi không ngừng, chẳng bao lâu sau lại chẳng được yên thân. Nhưng nếu để ở chỗ Giang Nguyệt thì lại khác, điều này có nghĩa là đã cho triều đình một viên thuốc an thần.
Không thể dễ dàng động đến hắn, mà cũng không cần quá lo lắng.
Nhưng việc này đồng nghĩa với việc toàn bộ tính mạng của Nhiếp Chiếu đều treo trên tay Giang Nguyệt, chỉ cần nàng nhìn hắn không vừa mắt, hắn sẽ không còn đất chôn thây.