Với lượng lương thảo và trang bị hiện tại của đại quân, nếu không phá được Phủ Tây thì chỉ có một con đường chết, tuyệt không có đường lui. Công Tôn Ký Minh rõ ràng biết trước là đường chết, nhưng vẫn dấn thân vào.
Bởi vì cơ thể của ông ta không chịu đựng được nữa. Nếu ông ta c.h.ế.t đi, Đại Ung sẽ không còn trung thần lương tướng nào nữa, nhất định sẽ diệt vong. Vì vậy, ông ta quyết định đập nồi dìm thuyền, đem vận nước hỏi trời. Trời liên tiếp trả lời không, ông ta vẫn chiến đấu.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Trời mưa nhỏ, ngày đầu tiên cũng không có đánh nhau, chỉ là thăm dò nhau. Công Tôn Ký Minh phái vài tên lính ra gào thét khiêu khích, Nhiếp Chiếu cũng điểm vài người trẻ tuổi ra nghênh chiến. Đến hoàng hôn, mưa lất phất rơi, cả hai đều thu quân, mỗi bên đều lập trại.
A Tứ cảm thấy kinh ngạc, sao mỗi khi nhìn thấy Công Tôn Ký Minh, tật nói xấu của Nhiếp Chiếu liền hoàn toàn biến mất, ngược lại còn trở nên cung kính hơn. Trời mưa không thích hợp ăn ngoài, hắn nuốt lời muốn nói xuống, từ nhà bếp chọn vài món ăn đem đến cho Nhiếp Chiếu, nhưng vào thì không thấy bóng dáng. Người giữ trại nói chủ quân không có ở đây, sáng mai mới quay lại.
“Ồ.” A Tứ gật đầu, sợ thức ăn lãng phí, liền chia đều cho mọi người.
Giữa đêm mưa to, giáp sắt lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng mờ mờ. Khi vào cửa, hắn cởi bỏ giáp sắt, qua cả thảm vẫn phát ra tiếng động nặng nề.
Giang Nguyệt nghe thấy tiếng động, đặt bút xuống, đứng dậy đi tới, thấy Nhiếp Chiếu người nửa khô nửa ướt, liền vội lấy khăn mềm ra lau, hỏi: “Sao tự nhiên lại về?”
Nhiếp Chiếu vào cửa không thuận chân, đá vào cái kệ đặt bình Như Diêu miệng nhỏ, thấy bình sắp rơi xuống, liền đưa tay đỡ lấy, nói: “Lòng ta rối.”
“Rối cái gì?” Giang Nguyệt hỏi hắn, ngồi lại xuống đất, tiện tay giơ giơ bức thư trong tay mình, “Ta đang viết thư cho chàng đây.”
Nhiếp Chiếu ghé lại gần, gối đầu lên đùi nàng, cầm lên đọc, nỗi buồn giữa lông mày giảm đi nhiều: “Coi như nàng có lương tâm, còn biết viết thư cho ta, để ta xem nàng viết gì.”
“Chỉ có vậy?” Hắn xem xong, ngửa đầu nhướng mày, “Sao lại không có câu hỏi thăm nào? Nàng không nhớ ta sao?”
“Mới ra ngoài một ngày nhớ gì chứ?” Giang Nguyệt xoa xoa mặt hắn, “Ca ca nói những phụ nữ và trẻ em được gửi đi đã được sắp xếp ổn thỏa. Ta viết thư chủ yếu muốn báo cho chàng chuyện này, còn có các nữ quyến của các quan lớn hai nơi, cũng đã được sắp xếp riêng biệt. Bây giờ tình hình không tốt, không thể để xảy ra sai sót nào.”
Kế hoạch của họ là biến Thương Nam thành hậu phương, Phủ Tây trở thành chiến trường, dần dần tiêu hao binh lực của triều đình. Mỗi lần có xung đột với Thương Nam, họ đều lén lút gửi một nhóm phụ nữ và trẻ em đến đó để an cư. Những nữ quyến của các quan lại đó, vừa là bảo vệ, vừa là con tin.
Nhiếp Chiếu gật đầu: “Ừm, nàng làm việc ta yên tâm, hy vọng tất cả chuyện này có thể sớm kết thúc.” Nói rồi, sắc mặt hắn biến đổi, vùi mặt vào đùi nàng: “Giang Nguyệt, ta đau đầu.”
Giang Nguyệt vội vàng đặt sách xuống, hỏi hắn: “Có phải bị mưa làm lạnh không? Để ta đi nấu nước gừng cho chàng nhé? Sẽ bỏ thêm nhiều đường.” Nàng dùng khăn khô lau cho hắn.
“Không phải, là tóc bị tết kéo căng da đầu đau, ta cảm giác cả não cũng bị kéo ra ngoài.” Nhiếp Chiếu sờ sờ tóc mình, lạnh như lụa.
Trước đây, tóc của Nhiếp Chiếu hoặc được buộc ra sau, hoặc buộc cao thành đuôi ngựa, nhưng đều lỏng lẻo, không quá chặt, như vậy vừa thoải mái vừa đẹp, ban đêm thả tóc ra gội đầu cũng tiện. Nhưng nếu đi đánh trận thì không thể buộc như vậy được.
Một khi chiến đấu, mười ngày nửa tháng không tắm rửa, càng không thể lo lắng đến tóc, điều quan trọng nhất là thuận tiện, dễ dàng làm sạch và thông thoáng. Vì vậy, phần lớn đều tết thành những b.í.m tóc nhỏ chặt chẽ lại, có thể ngăn bụi bẩn chui vào tóc.
Tóc của Nhiếp Chiếu rất tốt, dưới ánh nắng lấp lánh như lông quạ, buộc lại bằng cổ tay của Giang Nguyệt. Tối qua họ đứng trước gương, tết tóc tỉ mỉ cả đêm, mới có thể dùng sợi dây da bò buộc hết tóc lại, buộc thành một cái đuôi ngựa.
Kiểu tóc gọn gàng này đã làm giảm đi vẻ diễm lệ của hắn, thêm phần anh khí và nghiêm trang. Nhưng quá chặt, khiến đuôi mắt hắn hơi bay lên, da đầu co giật đau nhói. Nhiếp Chiếu nói xong, quan sát biểu cảm của nàng, rồi kéo b.í.m tóc lên, khinh bỉ nói: “Mà dây da này cũng quá thối, thối đến mức ta không ngủ được.”
Giang Nguyệt biết hắn chỉ đang than phiền thôi, liền lấy hộp phấn thơm, giúp hắn bôi lên, hương thơm hoa nhài làm giảm đi mùi hôi của dây da bò thô. Nàng khẽ cúi người, xoa đầu hắn, gỡ ra xem, quả nhiên thấy đỏ lên: “Như vậy có tốt hơn không? Chỉ có thể chịu đựng thôi, chịu đựng sẽ quen, không thì ta cắt tóc ngắn cho chàng, sẽ không bị kéo đau nữa.”
Nhiếp Chiếu chỉ thấy trong lòng khó chịu, muốn nhìn nàng thương xót mình. Như ý nguyện thấy được rồi, lòng hắn ấm áp hơn nhiều, lật người lại, vùi mặt vào eo nàng, ôm chặt lấy: “Được rồi, nàng nói chuyện với ta đi. Nàng thấy ta mặc giáp trông thế nào? Mới làm đấy, mặc đẹp lắm.”
“Thấy rồi, áo giáp màu bạc, không dính m.á.u thì sáng lấp lánh. Khi đi, Tam ca đừng quên đeo tấm hộ tâm kính nhé.” Giang Nguyệt dùng đầu ngón tay đã thấm hương phấn hoa nhài vuốt lại mái tóc của hắn, để lại một mùi hương nhẹ nhàng.
Nhiếp Chiếu gật đầu, càng siết chặt vòng tay ôm nàng.
Họ đều đang bất an, bất an vì điều gì?