Đêm đó, sau nhiều tháng trôi qua, Nhiếp Chiếu mới ngồi lại và miễn cưỡng đọc xong phần sau của cuốn "Liễm Hương". Đặt cuốn sách che lên mặt, toàn thân hắn nằm thẳng, trông như một người đã an nghỉ một cách bình yên.
Giang Nguyệt nhớ lại những lời bàn tán của gia nhân bên cạnh giả sơn vào ban ngày, trong lòng dấy lên cuộc đấu tranh nội tâm. Một giọng nói trong đầu khuyên rằng: "Mỗi lần đều có thể kéo dài đến sáng, chắc hẳn không có vấn đề gì"; giọng khác lại nhắc nhở: "Chưa chắc chắn, nên hỏi thử một chút, đừng để tổn thương lòng tự tôn của người ta."
Nàng nhẹ nhàng tiến lại gần, nhấc cuốn sách khỏi mặt hắn. Nhiếp Chiếu nhìn nàng một lúc với ánh mắt ngây dại, rồi từ từ lấy lại tập trung, nghiêng người tới đặt một nụ hôn lên khóe môi nàng, hỏi: “Buồn ngủ rồi sao? Ngủ thôi.”
Giang Nguyệt nuốt khan, nghĩ đến việc hắn thường dễ dãi hơn sau chuyện đó, bởi vì vấn đề này liên quan đến lòng tự tôn, nàng quyết định đợi đến khi xong chuyện mới nhắc đến. Nàng quấn lấy cổ hắn, cọ cọ vào da thịt hắn, mùi hương từ cơ thể hắn khiến nàng say mê, từ từ để lại những dấu hôn ẩm ướt trên da hắn. Hắn không kìm nén được, bật ra những tiếng thở gấp đầy quyến rũ.
Khi môi nàng chạm tới cằm hắn, hắn bỗng nhiên nhận ra, liền đẩy nàng ra, nói: "Không được, đêm nay ta chưa uống thuốc," nói rồi nhanh chóng quấn chặt chăn, lăn vào góc giường, như thể sợ nàng chạm vào mình, sau đó giọng trầm xuống, "Ngủ đi, mai nói chuyện."
Giang Nguyệt lặng thinh, chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu, cứng ngắc kéo chăn đắp lên người. Nhiếp Chiếu khẽ động đậy, giọng nghẹn ngào nói: "Nàng đắp cái chăn khác đi."
Nàng suýt rơi nước mắt, đây là lần đầu tiên hai người đắp chăn riêng. Nàng lặng lẽ đắp chăn, trong lòng đầy sóng gió, không ngừng nghĩ về câu nói của hắn: "Không được, đêm nay ta chưa uống thuốc."
Điều đó có nghĩa là, không uống thuốc, không được.
Trời ơi, sao trước đây ta lại không nhận ra điều này, nhưng nghĩ kỹ thì, quả thực mỗi lần hôn hắn, nàng đều cảm nhận được vị đắng của thuốc trên môi hắn.
Giang Nguyệt cắn chặt mép chăn, lo sợ bản thân xúc động quá mà phát ra tiếng khóc, để hắn phát hiện ra.
Nhưng rồi nàng lại nghĩ, Tam Ca thật sự yêu nàng. Dù không được, mỗi tháng hắn vẫn phải uống thuốc suốt hai mươi ngày, cố gắng che giấu để cho nàng thấy hắn như một phu quân bình thường. Chắc hẳn đối với hắn, điều này rất đau khổ.
Giang Nguyệt càng nghĩ càng cảm động, nước mắt nàng tuôn rơi, nàng nắm chặt lấy chăn để lau nước mắt. Qua màn nước mắt mờ mịt, nàng thấy gương mặt như hoa đào của Nhiếp Chiếu, nghĩ rằng thực ra chuyện này không phải là quá nghiêm trọng, Tam Ca sinh ra đã đẹp như vậy, trên đời không ai đối xử tốt với nàng hơn hắn. Không được thì cũng chẳng sao, sau này tìm khắp thiên hạ, ắt sẽ có thần y chữa khỏi. Nếu không chữa được, nàng vẫn yêu Tam Ca như thường.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Tam Ca thật sự yêu nàng, hắn thật sự rất đáng thương.
Nhiếp Chiếu nằm nghiêng, thân mình hơi co lại, đợi đến khi hơi nóng trong người dần hạ xuống, Giang Nguyệt vẫn không có động tĩnh gì. Nàng khó khăn lắm mới chủ động, vậy mà mình lại từ chối, có phải làm nàng tổn thương không?
Hắn giữ lấy chăn, lặng lẽ quay đầu, bắt gặp cảnh Giang Nguyệt đang lau nước mắt, tim hắn thắt lại, vội vàng đưa tay lau nước mắt cho nàng: “Sao lại khóc? Đừng khóc… ngoan nào.”
Khi hắn dỗ dành, những từ ngữ khó nói cũng có thể thốt ra.
Giang Nguyệt như đà điểu giấu đầu trong cát, che mặt lại, không muốn để hắn nhìn thấy, khẽ nói: “Không khóc, chỉ là buồn ngủ nên ngáp thôi, ngủ đi Tam Ca.”
Nhiếp Chiếu nghĩ mình đã khiến Giang Nguyệt không vui, xấu hổ, nếu không dỗ dành nàng, hắn sẽ cảm thấy trong lòng như có tơ vò, mấy đêm liền không ngủ nổi. Hắn khẽ kéo chăn của nàng, rồi từ từ chui vào, một tay hắn đặt dưới đầu nàng, tay còn lại ôm lấy nàng, vừa ôm vừa hát.
“Hát xong rồi thì không được giận nữa đâu đấy.”