Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 197




Giang Nguyệt mím môi, nghĩ rằng hắn đúng là kẻ xấu bụng, nàng lướt tay lên người hắn, cuối cùng tìm đến chỗ gần n.g.ự.c hắn khoảng hai tấc, nơi hắn không thể kìm được tiếng rên nhẹ và cơ bắp co rút lại, nàng biết rằng đã tìm được điểm nhạy cảm của hắn, liền cúi xuống vẽ ở đó.

 

Tay trái nàng đặt trên n.g.ự.c hắn, tay phải từng nét từng nét vẽ, trong khi vẽ, nàng quan sát phản ứng của hắn, quả thật nơi đó rất nhạy cảm, phản ứng rất mạnh. Tuy nhiên, nàng không hài lòng khi thấy một nốt ruồi đỏ nhỏ làm vướng tay, liền khẽ bóp nó một cái.

 

Cuối cùng, khi nàng vẽ đến chữ thứ tư, Nhiếp Chiếu bất ngờ nắm lấy cổ tay nàng: “Đủ rồi đấy, viết chữ chửi ta trên người ta, nàng đúng là có tài đấy.”

 

“Làm sao chàng biết?” Giang Nguyệt giật mình rụt người lại, nhưng bị hắn kéo lại hôn một cái trước khi buông ra.

 

“Chơi trò chơi mà chàng còn muốn chiếm lợi của ta!” Nàng không nhịn được mà lau môi, tố cáo.

 

Ngay từ đầu hắn đã chiếm lợi thế, dù là viết chữ lên người nàng hay để nàng vẽ lên người hắn, nhưng chỉ khi hắn hôn nàng vừa rồi, nàng mới nhận ra mình đang bị lợi dụng.

 

Thật sự...

 

Không biết là do giáo dục giới tính của hắn thất bại hay do nàng không nhạy cảm với chuyện này.

 

Trò chơi này không có người thắng, bởi chẳng ai nhớ nổi khu vườn ở Đông viện đã thay bao nhiêu viên đá giả, mỗi viên bao nhiêu tiền, và khi đĩa mực mỏng cạn hết, trò chơi cũng chỉ kéo dài thêm hai, ba lần.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Nhiếp Chiếu nhúng bút vào đĩa, dù biết rằng không có mực, nhưng vẫn nhẹ nhàng vẽ lên làn da mịn màng của nàng, lướt qua eo nàng theo từng nét vẽ.

 

Giang Nguyệt nhận ra có điều gì đó không đúng từ lượt thứ hai của trò chơi, nhưng đã cưỡi lưng cọp, không thể xuống, đành tiếp tục. Cảm giác ngứa ngáy quá mức lan tỏa dọc theo eo, khiến nàng không kìm được mà ngả người ra sau, tay siết chặt lấy cánh tay rắn chắc của hắn, tay còn lại cắn nhẹ vào cổ tay mình, cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ, mặt đỏ bừng như quả đào, mồ hôi mỏng rịn ra.

 

Lúc này, những nét mực trước đó bắt đầu hiện lên rõ ràng dưới làn da ấm dần, là một bức tranh hoa lan, từ sau tai bắt đầu hiện ra, cánh hoa mềm mại tập trung ở phần trước xương quai xanh bên trái, lá lan uốn lượn từ dưới n.g.ự.c vòng ra sau lưng, tinh tế và sinh động, nhánh lan kéo dài từ rốn xuống bụng phẳng.

 

Tuy nhiên, vì cảm giác xấu hổ, nàng kéo áo che lại một phần, chỉ để lộ một phần của bức tranh, làn da trắng muốt nổi bật trên nền mực đen, nếu là một bức tranh trên giấy, thì thật sự rất thanh nhã, nhưng trắng đây là làn da mềm mại, khiến cho bức tranh mang thêm chút vẻ gợi cảm và đầy quyến rũ.

 

“Trò chơi kết thúc rồi, rất đẹp, nàng có muốn xem không?” Nhiếp Chiếu không biết từ khi nào đã đẩy chiếc bàn nhỏ vào góc, nửa chống người, ôm nàng vào giường, hắn hôn nhẹ lên tai nàng, ép nàng vào góc, lưng trần dựa vào cột giường.



 

Giang Nguyệt từ khi bắt đầu học chỉ nghĩ rằng bút mực là để học và vẽ, là thứ nghiêm túc, thanh tao, dù dùng để chơi cũng mang chút vẻ học thức, không ngờ rằng có ngày chúng lại trở nên khiêu gợi, đầy phóng túng, có thể được sử dụng trong một khung cảnh như vậy.

 

Cảm giác phá vỡ điều cấm kỵ này khiến tim nàng đập nhanh hơn, càng thấy kích thích và càng khiến nàng nhắm chặt mắt lại, không thể nhìn.

 


Hắn tiếp tục hôn lên mắt nàng, tháo dây buộc tóc và các phụ kiện, quăng vào góc, rồi hỏi: “Không muốn xem tác phẩm của mình sao?”

 

Giang Nguyệt mở một mắt, cơ thể hắn cũng bắt đầu nóng lên, khiến những nét chữ và hình vẽ nàng đã vẽ nguệch ngoạc trên n.g.ự.c và vai hắn cũng bắt đầu hiện lên.

 

Được rồi, càng không muốn nhìn nữa.

 

“Ngay từ đầu chàng đến tìm ta, đã quyết định làm chuyện này?” Trên giường, hương thơm ngọt ngào từ cơ thể hắn dần trở nên đậm đặc, nàng biết rằng hắn không hề bình tĩnh như giọng nói và hành động của mình. Hắn đang rất phấn khích, nóng bỏng như muốn nuốt chửng nàng, khiến nàng trở thành một phần cơ thể hắn, bị bao bọc, bị đồng hóa, cho đến khi từng lỗ chân lông, cơ thể, hơi thở của nàng đều tỏa ra hương thơm giống hắn.

 

Nhiếp Chiếu giữ chặt khuôn mặt đỏ bừng của nàng, cắn nhẹ đầu lưỡi nàng: “Không phải là chuyện đó, mà là để giải đáp thắc mắc lần trước của nàng, tại sao không thể vẽ lên cơ thể. Và ta rất nhớ nàng, nàng cứ ra ngoài suốt, chẳng lẽ không nhớ ta sao?”

 

Nàng bị mê hoặc bởi hương thơm, mơ màng quấn lấy cổ hắn, nhẹ nhàng nói nhớ, chủ động hôn hắn.

 

Hắn vui mừng, khẽ cười, khen nàng ngoan, rồi nhẹ nhàng rung động, mang theo nàng cũng rung động theo. Áo của nàng nửa che nửa hở, bức tranh hoa lan được vẽ tỉ mỉ hiện ra hoàn toàn, nở rộ trong mùa xuân ấm áp, không gió nhưng vẫn khẽ rung động.

 

Thực ra chuyện này không xảy ra thường xuyên, bếp chỉ nấu thuốc không quá mười lần, đã lâu không làm, nên Giang Nguyệt càng thêm căng thẳng và bối rối. Bên ngoài trời sáng rực, nàng cứ ngắt quãng yêu cầu kéo rèm giường lại cho kín.

 

Nhiếp Chiếu không đồng ý, nói rằng kéo rèm lại thì chẳng thấy gì cả, hắn đã vẽ rất lâu, phải chiêm ngưỡng kỹ lưỡng. Hai người giằng co một hồi, cuối cùng cũng thỏa hiệp, kéo rèm giường lại một nửa.

 

Nàng định tiếp tục lấn tới để mặc cả thêm, nhưng mỗi lần Nhiếp Chiếu phát hiện ra, hắn liền khiến lời nói của nàng bị ngắt quãng, không thể nối thành câu. Sau đó, hắn giả vờ như không nghe rõ, hỏi lại với vẻ nghi hoặc: “Nàng nói gì?”

 

Giang Nguyệt đã cố gắng hai lần nhưng vẫn không nói được một câu trọn vẹn. Trong trạng thái mơ màng, nàng nhìn thấy dòng chữ mình viết trên n.g.ự.c hắn, và cảm thấy mình đã viết hoàn toàn chính xác: Nhiếp Chiếu đúng là một tên đại xấu xa.