Giang Nguyệt ngạc nhiên, vội vã quan sát sắc mặt hắn: "Là khoai tây mà, tam ca, chàng sao vậy? Sao mặt lại trắng bệch thế này?"
Nhiếp Chiếu biết rằng với cái dạ dày nhạy cảm của mình, hắn khó tránh khỏi việc phải nằm trên giường thêm hai ngày nữa.
Giang Nguyệt từ miệng thầy thuốc biết được một kiến thức mới: khoai tây khi chưa chín kỹ thì có độc.
Với một bát mì, Nhiếp Chiếu phải uống cháo trắng suốt bảy ngày liền. Theo lý mà nói, người bị nàng làm khổ, việc nấu cháo cũng nên do nàng làm. Nhưng giờ nàng thật sự không dám vào bếp nữa, nàng cứ yên ổn, có lẽ là sự chăm sóc tốt nhất dành cho Nhiếp Chiếu.
A Quỳ chỉ khi biết rằng khối lượng công việc của mình giảm đi đáng kể, chỉ cần nấu cháo và cắt dưa muối, mới biết rằng Giang Nguyệt đã diễn kịch bóng rối trong vườn vào đêm qua.
Hắn vừa cắt dưa chuột muối vừa cảm động đến rơi nước mắt: "Thật là tình thâm nghĩa trọng, sao ta lại ngủ say đến mức không ra xem được chứ? Rốt cuộc đã diễn gì vậy?"
Hắn lẩm bẩm mãi, cuối cùng A Lan không chịu nổi, kể cho hắn nghe một đoạn. A Quỳ cảm động đến mức dùng tay lau mắt, nhưng lại bị cay đến chảy nước mắt, vừa khóc vừa hỏi: "Sao ngươi biết rõ như vậy? Có phải gia chủ đã nói trước kế hoạch với ngươi không?"
A Lan chỉ né tránh trả lời: "A Tùng cũng biết mà."
A Quỳ càng khóc lớn hơn, hóa ra mọi người đều biết, chỉ có hắn không biết, mà hôm qua còn bị mắng nữa.
Nghĩ lại thì cũng đúng, vì gia chủ chỉ có một mình, nếu muốn dập tắt hết đèn lồng trong vườn cùng lúc thì không thể thiếu sự phối hợp của nhiều người.
A Lan nhẹ nhàng an ủi hắn: "Được rồi, đừng khóc nữa, có lẽ vì ngươi là người hoạt bát nhất nên gia chủ không nỡ để ngươi phải vất vả."
A Quỳ rõ ràng không hiểu ý của A Lan rằng hắn đầu óc đơn giản, dễ tiết lộ bí mật, vui vẻ đón nhận lời an ủi.
Giang Nguyệt rất chân thành trong việc bày tỏ sự xin lỗi sai lầm này, cùng với Nhiếp Chiếu ăn cháo suốt bảy ngày, ăn đến mức miệng khô khốc không chút hương vị, sau đó chân thành đề nghị: "Lần tới khi chàng sinh thần, ta sẽ không vào bếp nữa, tâm ý đến là được rồi, hoặc ta sẽ gọt táo cho chàng, xếp một đĩa trái cây."
Nhiếp Chiếu những ngày này đã ăn cháo đến mức tâm như nước lặng, lật một trang sách trong tay, bình thản nói: "Không sao, mỗi năm chỉ một lần thôi mà, ta chịu được, sinh thầnt thì phải ăn mì trường thọ."
"Ta sẽ nhờ A Qùylàm!" Giang Nguyệt một lần nữa đề xuất.
Nhiếp Chiếu gập sách lại, nhìn nàng chằm chằm: "Không! Ta chỉ muốn nàng làm thôi!"
Giang Nguyệt hơi xấu hổ, sờ sờ mũi, không ngờ rằng hắn lại kiên trì với món mì trường thọ nàng làm đến vậy. Không lạ gì hôm đó không được ăn khiến hắn ấm ức đến phát khóc.
Nhiếp Chiếu không biết Giang Nguyệt đang nghĩ gì, nếu biết chắc chắn hắn sẽ búng trán nàng thật mạnh, bởi lẽ hắn là cảm động, là cảm động đấy!
Nàng suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nghĩ ra một giải pháp trung gian: "Vậy thì lần tới, ta nấu còn chàng giám sát nhé, đến lúc đó có gì cần thêm hoặc bớt chàng có thể nhắc ta, như vậy sẽ không còn vấn đề gì nữa."
Để hắn giám sát? Giang Nguyệt quả thực dám nghĩ, nàng cũng đánh giá cao khả năng nấu ăn của hắn, nhưng hắn thực sự tò mò, nếu hắn đích thân giám sát, liệu Giang Nguyệt có thể khiến hắn bị bệnh không, vì vậy hắn nửa đùa nửa thật gật đầu.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Bảy ngày sau, thầy thuốc đến tái khám một lần, tiện thể xem xét vết thương ở chân hắn, ánh mắt đầy hài lòng: "Rốt cuộc vẫn là trẻ khỏe, xương cốt chắc chắn, hồi phục nhanh chóng, không có vấn đề gì với các hoạt động hàng ngày nữa. Tuy nhiên, có câu 'thương gân động cốt trăm ngày khó lành', trong vòng hai tháng tới vẫn cần cẩn thận, tránh va chạm vào xương."
Nghe xong, ánh mắt đen láy của Nhiếp Chiếu liền dừng lại trên người Giang Nguyệt, ánh mắt sâu lắng thêm vài phần ý nghĩa khó đoán, nhưng Giang Nguyệt lại không hề nhận ra, nàng vẫn đang vui mừng vì chân hắn đã khỏi, còn tặng thêm tiền thưởng cho thầy thuốc rồi lịch sự tiễn người ta ra về.
Nhiếp Chiếu dõi theo bóng dáng nàng ra khỏi phòng, đến khi nàng quay trở lại, ánh mắt hắn vẫn cứ đăm đăm như vậy. Khi thấy nàng tiến lại gần, hắn mới vội vã thu ánh mắt về, sợ rằng nàng sẽ nhìn thấy.