Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 163




Tiểu Oa thò đầu vào, cẩn thận gọi: "Ca?"

 

Nhiếp Chiếu khó chịu ném một cái gối đẩy hắn ra ngoài: "Đi đi đi, ngươi vào làm gì?"

 

Tiểu Oa xoa xoa chóp mũi, lặng lẽ ra ngoài, không lâu sau lại mang vào một bát mì: "Đây là món Mẫu nương dặn ta chuẩn bị trước khi đi, nàng nói ca chưa ăn gì, nên ăn một chút để lót dạ."

 

Nhiếp Chiếu lúc này mới buông gối, nhận lấy bát mì, hỏi: "Nàng còn nói gì nữa không?"

 

"Nàng còn nói ca nên nghỉ sớm."

 

"Ngươi không nói với nàng hôm nay là ngày gì à?" Nhiếp Chiếu thật sự muốn mở đầu của Giang Nguyệt ra xem bên trong rốt cuộc chứa gì, đêm tân hôn mà nàng lại bảo tân lang đi ngủ sớm?

 

Tiểu Oa gãi đầu: "Ta có nói mà! Nhưng nàng bảo chân ca bị thương, đại phu dặn phải nghỉ ngơi thật tốt, ngủ sớm thì vết thương mới chóng lành."

 

Nhiếp Chiếu biểu hiện đầy oán hận, nhét một miếng mì vào miệng: "Được rồi, ngươi lui ra đi."

 

Tiểu Oa vâng lời đóng cửa lại, nhưng lại bị Nhiếp Chiếu gọi lại: "Đợi chút."

 

Hắn nhanh chóng ăn hết bát mì, dưới sự giúp đỡ của Tiểu Oa rửa mặt, sau đó nằm lại trên giường: "Đưa ta cái gương."

 

"Ồ ồ," Tiểu Oa đưa cho hắn cái gương, hỏi, "Ca, ca cứ ngủ như vậy sao? Không thay bộ đồ nào nhẹ nhàng hơn à?"

 

"Ngươi sao nói nhiều vậy, đi ra ngoài đi," Nhiếp Chiếu vừa soi gương chỉnh lại tóc, vừa đuổi Tiểu Oa ra ngoài, "Giang Nguyệt trở lại nhớ báo trước cho ta một tiếng."

 

Tiểu Oa lại đáp vâng một tiếng, đợi một lúc, thấy Nhiếp Chiếu không có chuyện gì khác dặn dò mới rời đi.

 

Giang Nguyệt trong lòng lo lắng cho cái chân gãy của Nhiếp Chiếu, vội vàng chào hỏi khách khứa một vòng rồi ôm theo ít đồ ăn chạy về phòng. Nhiếp Chiếu nếu chưa ngủ, hai người bọn họ có thể cùng ăn chút trái cây rồi ngắm trăng.

 

Tiểu Oa ở ngoài ho khan, Nhiếp Chiếu vội vàng chỉnh lại cổ áo, rút ra vài sợi tóc từ hai bên thái dương cho rủ xuống, dưới ánh sáng đỏ rực trong phòng càng thêm vẻ thanh tú. Hắn vừa kịp nhét cái gương xuống dưới gối thì cửa đã bị đẩy vào.

 

Giang Nguyệt cẩn thận ôm một túi thức ăn, rón rén đóng cửa lại, thấy Nhiếp Chiếu chưa ngủ, mới bước chân bình thường trở lại, đi đến bên hắn và khoe: "Chàng đoán xem ta mang gì ngon về?"

 

"Cái gì?" Nhiếp Chiếu nhìn biểu hiện của nàng, tưởng nàng nhặt được vàng.

 

Giang Nguyệt phấn khích lấy ra từng quả cầu màu cam rực rỡ: "Nhìn này! Cam! Là giống mới của Cang Nam, năm ngoái mới được trồng thành công, mùa đông chỉ có vài cây chín thôi, ca ta đặc biệt giữ lại cho chúng ta dùng trong tiệc cưới!"



 

Nhiếp Chiếu: ... Cam, quả nhiên là món ngon rồi.

 

Hắn hứng thú tìm một con dao, ngồi bên giường cắt cam thành sáu miếng, đưa cho Nhiếp Chiếu: “Chàng ăn trước đi, ta đi rửa mặt.”

 

Trong chính viện của phủ Đô đốc có một suối nước nóng. Hoắc Đình Vân trước khi kịp sửa chữa đã qua đời, bọn họ chuyển vào ở sau đó và tiếp tục tìm người hoàn thiện, trước khi hôn lễ diễn ra đã kịp sửa xong.

 

Suối nước nóng có hai bể, một bể là suối lưu huỳnh, bể kia là suối nước mát. Giang Nguyệt nóng lòng ăn cam, nên khi được các thị nữ giúp tháo gỡ y phục phức tạp, giữa làn sương mù bao quanh, nàng không phân biệt được đâu là bể nào, liền nhảy bừa xuống. Nước trong bể lưu huỳnh tỏa ra mùi vị hơi đắng, nhưng khi ngâm mình lại cảm thấy khá thoải mái.

 

Nhiếp Chiếu ngồi trên giường, cầm miếng cam, hương cam tỏa ra nhẹ nhàng trong không gian, nhưng cái chân bị thương và đầu hắn lại đau âm ỉ.

 

Không lâu sau, Giang Nguyệt mặc y phục trong vội vã chạy lại, như một chú mèo nhỏ lẻn vào trong chăn: “Tại sao đốt địa long rồi mà vẫn lạnh thế này?”

 

“Hôm nay có nhiều người ở ngoài, có lẽ nhà bếp lo không xuể.” Nhiếp Chiếu đặt miếng cam xuống, giúp nàng xõa tóc ra. Giang Nguyệt đã đưa tay tìm cam, trông có vẻ tối nay bọn họ chỉ ăn cam thôi.

 

Hắn thuận tay lấy ra từ ngăn kéo cái khăn đỏ mà hỉ nương chuẩn bị sẵn cho họ, nhìn một chút, cuối cùng vẫn đặt lên dưới cằm nàng: “Ăn đi, ăn đi, kẻo nước cam dính hết lên người.”

 

Ngủ chung trên một chiếc giường, chuyện này cũng đã quen thuộc rồi. Giang Nguyệt giờ nằm trên giường cùng Nhiếp Chiếu đã rất tự nhiên, hai người cùng nhau nằm bên mép giường ăn cam. Giang Nguyệt còn cảm thán: “Tam ca, những cặp phu thêmới cưới thường rất e thẹn, chàng nói ta có nên giả vờ một chút không?”

 

“Nếu nàng có thể giả vờ, thì bây giờ đã không nằm đây ăn cam với ta rồi.”

 

“Vậy chàng nói người ta thường làm gì vào đêm tân hôn?”

 

“Nàng muốn ta kể chi tiết cho nàng nghe không?”

 

“Ta nghĩ chắc họ đếm tiền, nhận nhiều lễ vật thế cơ mà, nếu là ta chắc chắn không thể đợi đến ngày hôm sau đâu.”

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

“Nàng nghĩ vậy cũng có lý.”

 

Hai người trò chuyện một hồi, ăn hết bốn quả cam.

 

Giống cam mới trồng ở Cang Nam, thực sự rất ngọt, nước cam đậm đà, nhưng trong lòng Nhiếp Chiếu lại cảm thấy bí bách. Ánh mắt Giang Nguyệt tối nay chỉ tập trung vào cam mà không phải hắn. Miệng nàng cứ không ngừng ăn hoặc nói chuyện, không chịu nhìn thẳng vào hắn, sao vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự khó coi đến vậy?