“Ngày Tết phải tặng lì xì thì mới bình an. Nếu là trước đây, ta nhất định mơ ước sau khi có tiền sẽ tặng cho tam ca một phong bao thật lớn, nhưng bây giờ tiền bạc đối với chúng ta như thứ có thể dễ dàng lấy được. Cho dù là vàng bạc bao nhiêu đi nữa, cũng khiến ta cảm thấy chưa đủ thành ý.”
Nhiếp Chiếu nhặt một đồng tiền lên: “Vậy nên?”
“Đây là số tiền ta tự tay viết thư mà kiếm được, khác với những đồng tiền khác, là do ta từng đồng từng đồng đổi lấy từ sự nỗ lực của chính mình, dù có ít đi chăng nữa...” Giang Nguyệt lại lấy ra một phong bao lì xì khác đầy đặn từ sau lưng, “Nếu tam ca chê ít, thì ta còn chuẩn bị cái khác.”
Nhiếp Chiếu nhanh tay giấu phong bao xu lại trước khi nàng đổi chúng: “Không, ta chỉ thích cái này,” hắn cười giấu chúng vào lòng, “Bất kể quà có đắt tiền, tiền có nhiều thế nào, ta cũng không cần, chỉ cần nàng có lòng, chỉ cần có lòng, dù chỉ là một cọng cỏ, một chiếc lá cũng được. Nàng xem ta tặng cho nàng cái gì, có thích không?”
Giang Nguyệt mở phong bao ra, thấy bên trong là một chiếc khóa bình an bằng bạc nguyên chất, còn có một chiếc túi thêu hình con dơi. Khóa bạc khắc chữ Phúc, bên trong chạm rỗng có đồng tiền.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Thủ công khác hẳn với những món hàng bán ngoài chợ, nàng lấy khóa trường mệnh cũ từ trong lòng ra để so sánh.
“Nàng thật chẳng có kiến thức gì, một thứ tầm thường như vậy mà ngày nào cũng mang theo người, nhưng hạt đào điêu khắc vốn không bền. Nếu có ngày nào đó vỡ ra, sẽ rất không may mắn, vì thế ta đã làm một cái mới thay vào.” Nhiếp Chiếu vừa nói vừa treo khóa trường mệnh mới lên cổ nàng. Giang Nguyệt tinh mắt nhận ra trên đầu ngón tay hắn có vết cắt mới, không khỏi mắt cay xè.
Nhiếp Chiếu dùng đầu ngón tay lau nước mắt của nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng an ủi: “Được rồi, đầu năm mà khóc không sợ xui sao. Cân Cân, so với việc muốn nàng trở thành một nữ anh hùng tài ba, văn võ song toàn, ta chỉ mong nàng bình an, cả đời này không chịu tổn thương gì nữa.”
Giang Nguyệt ôm lấy cổ hắn, vùi mặt vào cổ hắn, hít thở hương thơm dễ chịu trên người hắn, lòng nàng mềm mại, nước mắt tuôn trào: “Tam ca, nếu có một ngày, chúng ta già rồi, chàng bước đi chậm chạp, không cử động được, ta cũng sẽ không chê bai chàng, ta sẽ đối xử tốt với chàng.”
“Nàng là đứa trẻ xui xẻo.” Nhiếp Chiếu không nhịn được cười khẽ.
Giờ thì là đem câu dưỡng lão tống chung thay đổi cách nói phải không?
Tuy nhiên lần này hắn không chặn miệng nàng, có lẽ vì đã say, Nhiếp Chiếu ôm nàng nhẹ nhàng đung đưa, nói với nàng: “Ta sẽ sống thật tốt, sống thật khỏe mạnh, đến khi già rồi, vẫn là ta chăm sóc nàng. Ta không thể c.h.ế.t trước nàng, Cân Cân.”
Giang Nguyệt hỏi: “Tại sao?”
Nhiếp Chiếu chống cằm lên đỉnh đầu nàng, lòng bàn tay vuốt ve mái tóc lạnh buốt của nàng, khẽ nói: “Ai chăm sóc nàng ta cũng không yên lòng, nàng tự chăm sóc bản thân mình ta càng không yên lòng, đến lúc đó ta không thể nhắm mắt được. Ta cũng không muốn nàng trải qua nỗi đau mất đi người thân yêu nhất.”
Nói xong, hắn im lặng rất lâu, động tác vỗ về trên lưng Giang Nguyệt cũng dần dừng lại. Tửu lượng của hắn thật ra không tốt, chỉ uống một chút cũng sẽ thấy buồn ngủ.
May mà Giang Nguyệt có đủ sức, đứng lên bế hắn lên, đưa về phòng.
Trên đường gặp A Quỳ đang đốt pháo hoa, hắn kinh ngạc đến mức suýt nữa rơi cằm xuống đất, tưởng rằng mình uống say nên hoa mắt, không ngờ ca ca còn nhõng nhẽo như vậy.
Thân hình Nhiếp Chiếu quá dài, Giang Nguyệt bế hắn không nhẹ nhàng chút nào, cúi đầu lại nhìn thấy gương mặt hắn tựa vào lòng nàng, thấy hắn nhíu mày, gò má ửng hồng, tóc rối tung trên mặt, thoáng chốc nàng hiểu tại sao mọi người đều thích ôm mỹ nhân như vậy, từ góc độ này nhìn, quả thật rất đáng yêu.