Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 130




Trong lúc Giang Nguyệt vui mừng khôn xiết vì kỹ thuật chải tóc cho Nhiếp Chiêu đã tiến bộ nhanh chóng, thì Nhiếp Chiêu đã cẩn thận chọn lựa và sắp xếp đầy sách trên kệ ở cả một tầng lầu. Những cuốn sách mà hắn tìm được như là "Trở Thành Danh Trù", "Bí Quyết Trang Điểm Hoàn Hảo", "Chỉ Cần Đọc Cuốn Này Là Đủ Để Biết May Vá". Hắn thay bìa mới cho những cuốn sách ấy, cố gắng đạt đến mức hoàn mỹ cả về tài năng lẫn nghệ thuật.

 

Tin tức Nhiếp Chiêu sắp lấy vợ, chưa đầy hai ngày đã lan truyền khắp giới quan lại ở Phủ Tây, những ai quan tâm tìm hiểu, như Đệ Ngũ Phù Dẫn, cũng nghe qua đôi chút.

 

Lễ cập kê của Giang Nguyệt sắp diễn ra, hắn đến dự lễ, biết được tin này, ngồi trong xe ngựa mà tức giận, chậm rãi nói: "Hắn muốn lấy vợ, còn có thể lấy ai? Không phải là Tiểu Cẩn sao? Hắn có đến cầu hôn với ta chưa? Ta đã đồng ý chưa? Thế mà hắn đã vô tư loan tin?"

 

Chúc Long đưa nước cho hắn: "Nhưng nghe nói chuyện này là do muội muội của ngài chủ động nói ra đấy."

 

Ngũ Phù Dẫn nghẹn lời, rồi mệt mỏi dựa vào thành xe, giọng điệu vẫn chậm rãi, pha chút buồn chán: "Nó chỉ là trẻ con, m.á.u nóng mà thôi, thích một người thì chủ động, không ngại ngần gì mà thể hiện ra. Nó không biết lòng người hiểm ác thế nào, đặc biệt là lòng dạ nam nhân, vốn dĩ rất nham hiểm.

 

Hôm nay Nhiếp Chiêu có ý với nó, dụ dỗ nó, nó lại chủ động thế này, chẳng phải khiến hắn lâng lâng sao. Trên đời này, chỉ có huyết mạch tình thân là vững bền nhất, tình yêu, thứ mơ hồ này chẳng qua chỉ là đồ ma quái.”

 

Chúc Long uống một ngụm nước rồi hỏi hắn: “Tình thân đáng tin? Vậy thì cha ngài đã c.h.ế.t như thế nào?”

 

Đệ Ngũ Phù Dẫn lắc đầu: "Chính vì đã chịu đau đớn từ sự tàn sát lẫn nhau giữa cha con, nên ta khác với Tiên Hoàng, thanh kiếm của ta sẽ không bao giờ hướng về Tiểu Cẩn. Lần trước dùng thuốc chỉ là tai nạn, ta chỉ muốn hại Nhiếp Chiêu, ai ngờ..." Hắn hít một hơi thật sâu, "Tất cả đều do tên ngu ngốc Hách Liên Ngọc."

 

Vì chuyện thuốc mà hắn cảm thấy có lỗi với Giang Nguyệt, nên không còn dám cưỡng cầu nàng theo mình về Thương Nam, mọi việc đều tùy tâm nàng quyết định.

 

Lần này lễ cập kê được tổ chức long trọng, ngoài Đệ Ngũ Phù Dẫn ra, các chư hầu cũng đều cử sứ giả đến dự lễ. Dù sao lần tới Phủ Tây có dịp như vậy, cũng chỉ là khi Nhiếp Chiêu thành thân, thế tử ra đời, nhân dịp này kết giao nhiều hơn cũng tốt.

 

Nhà họ Tiết từ trước đến nay luôn khoan dung, trước đó dưới sự chủ trì của phu nhân Thư Lan, nhà họ Tiết đã từng có ý kết thân với Nhiếp Chiêu, nhưng bị Nhiếp Chiêu từ chối, nhà họ Tiết không hề tức giận, ngược lại còn gửi một lễ vật hậu hĩnh.

 



Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Điều khiến người ta bất ngờ nhất là phủ Công chúa Quảng Bình cũng phái người gửi quà đến. Hoàng đế gần đây có sinh thần, sắp đến ngày giỗ tiên đế, nàng phải bận rộn cống nạp, còn có tâm trí nghĩ đến lễ cập kê của muội muội một chư hầu nhỏ, có thể thấy đối phương cũng không phải là một kẻ chỉ biết ham mê sắc đẹp của nam nhân.

 

Nếu nói triều đình Đại Ung đang dần suy tàn, nàng kết giao các chư hầu từ sớm để tự bảo vệ mình trong tương lai cũng không có gì đáng trách, nhưng lễ vật gửi đến lại là một đôi ngọc bội hòa hợp như ý, đây là món quà thường tặng cho đôi phu thê mới cưới.

 

"Nàng ta có ý gì đây?" Giang Nguyệt cầm ngọc bội lên xem dưới ánh nến, ngọc bội trắng ngà trong suốt, là thượng phẩm, nhưng lễ cập kê không nên tặng ngọc bội hòa hợp như ý, "Chẳng lẽ xung quanh ta có gián điệp của nàng ta, nàng ta muốn dùng ngọc bội này để răn đe chúng ta, đừng quá kiêu ngạo?"

 

Giang Nguyệt lại phát hiện một mảnh giấy kẹp ở đáy hộp, trên đó viết chữ “Phủ Tây, hai” bằng chữ hoa.

 

"Nàng ta chửi người? Chửi chúng ta ngốc sao?" Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ chỉ có khả năng này, nếu không, tự dưng kẹp một tờ giấy làm gì?

 

Nhiếp Chiêu bước đến, cầm tờ giấy lên xem: "Thoát khỏi cái bẫy của ý nghĩa tờ giấy, có lẽ tờ giấy này chẳng có ý nghĩa gì khác, chỉ là để làm dấu. Chúng ta và nàng ta không có thù oán gì, nàng ta không cần dùng trò trẻ con này để mắng chửi, cũng chưa nghe nói vị chư hầu nào bị nàng ta dùng tờ giấy mắng chửi.

 

Có hai thì có lẽ sẽ có một, mực trên giấy không cũ, thời gian viết không quá nửa tháng, lễ vật chắc cũng được chuẩn bị trong vòng nửa tháng, nếu không có gì bất ngờ, người của phủ công chúa không kẹp tờ giấy khi gửi lễ, có lẽ tờ giấy này là dấu hiệu cho món quà thứ hai gửi cho Phủ Tây."

 

"Nói cách khác là người của phủ công chúa bận rộn mà mắc sai lầm, vô tình gửi món quà lần sau thành lễ cập kê của ta, ngọc bội hòa hợp như ý là quà tặng cho cặp phu thê mới cưới, vậy tức là, đây là quà cho chàng khi thành thân," Giang Nguyệt được gợi ý đôi chút liền thông suốt, "Nhưng từ khi ta nói chuyện với khách rằng chàng có hôn sự đến giờ mới chỉ bốn ngày, bốn ngày vừa truyền tin đến quận Quảng Bình, vừa chuẩn bị lễ vật gửi đến, thời gian liệu có gấp gáp quá không?"

 

Hai người nhìn nhau một cái, nhớ lại ngày hôm đó ở cửa hàng trang phục họ Cảnh, Giang Nguyệt đã tự mình thừa nhận với cô nàng hầu gái rằng hai người họ là đôi phu thê chưa cưới.

 

"Chúng ta chưa từng chú ý đến công chúa Quảng Bình, có lẽ họ Cảnh không phải là một cái họ, mà là một cái tên, phò mã của công chúa Quảng Bình, ta nhớ là tên Tống Cảnh Thời, họ Cảnh, Cảnh Thời..."

 

Nghĩ đến đây, không khỏi mồ hôi lạnh túa ra, nếu họ Cảnh thực sự là tổ chức tình báo của công chúa Quảng Bình, thì vị công chúa này thực sự đáng sợ.