Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 127




Giang Nguyệt mặc bộ váy màu vàng nhạt, ôm trong tay lò sưởi bằng đồng, đi dọc theo hành lang. Khi người hầu thu ô dù, nàng mới hoàn toàn hiện diện trước mắt mọi người.

 

Chỉ thấy tay áo và cổ áo nàng viền lông thỏ trắng như tuyết, được sắc ấm và lông mềm bao bọc, làn da trắng trong suốt, cả người trông thật tươi tắn, mềm mại, ấm áp, giống như một trái vải bóc vỏ, đặc biệt là đôi mắt như quả nho, nhìn vào là biết ngay là một cô nương đơn thuần, thiện lương, được nuôi dưỡng yêu chiều từ nhỏ.

 

"Nữ quân mạnh khỏe."

 

"Hôm nay gặp nữ quân, mới thực sự thấy được thế nào là tiên nữ giáng trần, khiến chúng ta những kẻ phàm tục này đều bị lu mờ."

 

Họ vội vàng đứng dậy, nở nụ cười khiêm tốn mà chân thành, lời nói khen ngợi không ngớt.

 

Giang Nguyệt suýt chút nữa đã nghĩ mình thật sự là tuyệt sắc giai nhân hiếm có trong ngàn năm, khẽ gật đầu, mỉm cười chào hỏi họ, ngồi xuống vị trí trên cao rồi nhẹ nhàng mời họ cùng ngồi xuống.

 

Giang Nguyệt liền học theo Nhiếp Chiếu, nói dối không cần chuẩn bị trước: "Ta từ trước đến nay sức khỏe không tốt, mấy ngày trước không thể tiếp đãi chư vị phu nhân, mong các vị lượng thứ." Thân thể của nàng mà không tốt, thì chẳng có ai thân thể tốt cả.

 

Các phu nhân thấy nàng yếu đuối, cho rằng dù lời giải thích này có là lấy cớ đi chăng nữa, thì cũng rất chân thành, không qua loa, ai nấy đều nói không sao cả, sức khỏe mới quan trọng.

 

Các nàng đều đã nghe ngóng, nói rằng Giang Nguyệt từng ra chiến trường ở Chúc Thành, thậm chí còn g.i.ế.c không ít binh lính Lạc Nhiên. Còn nghĩ nàng sẽ là một nữ chiến thần dũng mãnh, cường tráng, không dễ chọc, không ngờ lại là một cô gái yếu mềm như vậy. Chắc hẳn ra chiến trường cũng chỉ là giúp băng bó vết thương cho binh lính, mọi người vừa tâng bốc vừa ca ngợi đã đưa nàng trở thành một nữ nhân mạnh mẽ.

 

"Nghe nói nữ quân thân thể yếu ớt, ta đặc biệt tìm nhân sâm trăm năm tuổi, vật này là thứ bổ dưỡng nhất, hy vọng có thể giúp ích cho nữ quân."

 

Người nói chuyện là phu nhân quận thủ quận Trần, vừa rồi Giang Nguyệt đã học được từ phu nhân Thư Lan, bây giờ ngồi đây cũng đã nhận ra hơn bảy, tám phần, thậm chí cả gia thế của các tỷ muội nhà họ cũng biết đôi chút.

 

Giang Nguyệt chân thành cảm tạ: "Đa tạ phu nhân, đúng lúc có thể dùng đến."

 

Phu nhân thái thủ quận Trần lại đẩy đẩy nữ nhi bên cạnh lên phía trước, cô gái đoan trang đó liền dâng lên một cái lò sưởi cầm tay, ánh mắt ngời sáng khẽ nâng lên, nụ cười duyên dáng: "Đây là vỏ lò sưởi tay do chính tay ta thêu, nữ quân xin hãy..."

 

Nàng vừa nói đến một nửa, nhìn kỹ gương mặt Giang Nguyệt, trong lòng giật mình, suýt chút nữa không khống chế được biểu cảm mà ngã xuống đất.

 

Sao, sao lại là nàng?

 



Hôm đó ở lầu ba cửa hàng trang phục nhà Cảnh, người phụ nữ mà nàng nhìn thấy lại là nàng ấy? Vậy người đi cùng nàng ấy, chẳng phải là Nhiếp Chiếu sao?

 

Tô Tố Tố giật mình xong thì thở phào nhẹ nhõm, may mà lúc đó không phải nàng là người châm chọc bọn họ, nàng vội vàng nở nụ cười: "Thật trùng hợp, nữ quân, mấy ngày trước chúng ta còn gặp nhau ở cửa hàng may, hôm đó ta đã nghĩ rằng không biết nữ tử khí chất xuất chúng này là thiên kim nhà ai, không ngờ lại là ngài. Hôm đó gặp gỡ vội vàng chưa kịp trò chuyện, về nhà cứ ngày nhớ đêm mong, thật không ngờ lại có duyên gặp lại."

 

Nàng vừa dứt lời, sắc mặt của Chu Linh, con gái thái thú Khúc Châu phía sau liền tối sầm lại, vội vàng lui về phía sau, suýt nữa cắn vỡ cả hàm răng bạc.

 

Giang Nguyệt cũng nhớ ra bọn họ, trên miệng thì nhiệt tình nói thật trùng hợp, trong lòng vẫn đề phòng.

 

Nàng đã xem qua sổ sách, những người Nhiếp Chiếu xử lý đều là quan tham ô g.i.ế.c người đoạt của, cha làm điều thất đức thì gia phong sẽ không tốt, nàng không tin con gái họ sẽ là người lương thiện.

 

Một đám phu nhân tâng bốc nịnh nọt xong, đề tài như quả cầu đá qua đá lại giữa các nàng, trà đã thêm ba lần nước, Giang Nguyệt vẫn không chủ động nói chuyện, ngồi như khúc gỗ, chỉ khi người khác gọi thì nàng mới đáp lại hai câu, cuối cùng sắc mặt nàng cũng lộ vẻ mệt mỏi, dường như sắp không chống đỡ nổi, chuẩn bị tiễn khách, lúc này mới có người không kìm được, hơi thẳng thắn nói: "Nữ quân, không biết chủ quân gần đây có phải tâm tình không thoải mái, hay là phu quân nhà ta không đủ thận trọng, có thiếu sót gì mà chủ quân không chịu triệu kiến?"

 

Chén trà trong tay Giang Nguyệt đặt xuống bàn, động tác ngừng lại, hàng mi khẽ run, cuối cùng cũng nói đến chuyện chính rồi, nàng nửa giấu nửa lộ, tiết lộ: "Chủ quân gần đây thật sự không vui, ta nghe mưu sĩ nói là vì xem sổ sách và hồ sơ các thành ở Phủ Tây, trong quân vận chuyển quân nhu vốn đã tốn nhiều rồi, cũng nên không lạc quan, nhưng các phu nhân cũng đừng lo lắng, ta thấy mấy ngày trước, chủ quân còn tiếp một vài quan viên, chắc hẳn sớm muộn gì cũng đến lượt các phu quân nhà các vị thôi."

 

Giang Nguyệt úp mở, dường như để lộ ra điều gì đó, lại như chưa nói gì. Điều này càng khiến mọi người thêm sốt ruột. Những vị phu nhân trong lòng phần lớn đều biết rõ phu quân của mình đã làm những gì, hoặc là tham ô nhận hối lộ, hoặc là bớt xén quân lương, hoặc là g.i.ế.c người như ngóe, hoặc là bòn rút mồ hôi xương m.á.u của dân, chi bằng nói rõ một chút để họ còn biết điều mà đến dập đầu nhận tội.

 

Giữ họ trong hồi lâu, đợi họ dò la thêm chút tin tức, nàng mới thờ ơ nói: "Nghe nói Viễn Thành có một vụ án cần xét xử lại, tân Thái Thú của Viễn Thành đã báo cáo thu ngân dư thừa, đồng thời quyên tặng ba vạn lượng bạc, ta cũng chỉ biết có vậy."

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Nghe đến đây, mọi người mới phần nào yên lòng, thì ra chỉ là tham ô và xử án sai, chỉ cần lo lót thêm bạc thì chắc sẽ không làm to chuyện, liền cười tươi cảm ơn nàng rối rít.

 

Một vài vị phu nhân đẩy các cô con gái ra trước mặt Giang Nguyệt: "Nữ quân mới đến Phủ Tây, còn lạ nước lạ cái, lại chưa có bạn bè đồng trang lứa, nếu không chê, tiểu nữ có thể vào phủ bầu bạn."

 

Vài vị cô nương e thẹn đứng trước mặt Giang Nguyệt, nàng làm sao không biết tâm tư của họ. Trong lòng nàng cảm thấy phiền muộn, phỏng chừng phần nào đã hiểu tâm trạng của Nhiếp Chiếu khi đối diện với A Quỳ và những người khác.

 

Nàng khẽ mím môi, nói: "E rằng không ổn, mai này chủ quân sẽ cưới vợ, trong phủ có nhiều việc cần lo, khó lòng chăm sóc các vị tiểu thư."

 

Giang Nguyệt nói rất bình thản, nhưng phía dưới mọi người như sét đánh ngang tai, cái gì? Chủ quân sắp thành thân? Khi nào? Cô nương nhà ai vậy? Sao chưa nghe ai nhắc đến? Họ sốt sắng thầm tính toán trong lòng, muốn từ miệng nàng biết thêm chút tin tức, thái độ có phần nôn nóng.

 

Nịnh bợ vị thê tử tương lai của chủ quân tất nhiên quan trọng hơn nịnh bợ muội muội rồi, dù sao muội muội sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài.