Nhiếp Chiêu không đáp, thực sự không chịu nổi sự truy hỏi của nàng, qua một lúc lâu, mới nói: “Nàng đừng để ý đến ta, để ta tự nằm một lúc.”
Nhìn thấy A Tùng, hắn liền nhớ tới mấy ngày nay mình đã ngu ngốc thế nào khi đi theo sau Giang Nguyệt, nếu là người không quan trọng thì cũng thôi đi, quan trọng là trước mặt Giang Nguyệt, dù da mặt hắn có dày đến đâu cũng không thể coi như không có gì.
Thật là một ký ức mâu thuẫn.
Giang Nguyệt nhận ra điều gì đó, thừa lúc hắn không chú ý, lập tức lật chăn của hắn lên chui vào, hai người nằm trong chăn, mặt đối mặt, nàng chớp chớp đôi mắt sáng ngời hỏi: “Tam ca, chàng đang xấu hổ sao?”
Nhiếp Chiêu hít thở một cách khó khăn, lập tức lật người quay đi: “Để ta yên tĩnh.”
Quả nhiên là đang xấu hổ, Giang Nguyệt chui ra, lại kéo chăn đắp cho hắn, sau đó vỗ vai hắn: “Được rồi tam ca, ta sẽ không chê cười chàng đâu. Chàng nhớ ra ngoài sớm nhé, dạo này có rất nhiều việc đấy.”
“Biết rồi.” Nhiếp Chiêu đáp trong chăn.
Nói đến việc lớn thì cũng không có gì, tên cẩu hoàng đế mê tu đạo, tin tưởng thuật sĩ, một lòng mong muốn đắc đạo thành tiên, nhưng triều đình lại khuyên hắn sớm đông tây nam bắc phạt.
Dù sao nơi nơi đều là phản loạn, có thể thu hồi chỗ nào thì thu hồi chỗ đó.
Hoàng đế bèn mời quốc sư gieo quẻ, quốc sư nói quẻ tượng không tốt, “Long chiến vu dã, kỳ huyết huyền hoàng”, cửu ngũ chí tôn có điềm báo nguy cơ, sao Bắc Đẩu sáng rực, nên trước tiên xuất binh phạt bắc, vì vậy triều đình điều đại quân về phía Kinh Bắc.
Cũng dự liệu là như vậy, triều đình không phạt bắc cũng phải chinh tây.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Thái tử Đệ Ngũ Phù Xương mang theo thái hậu ấn tín đến đầu quân cho nhà họ Tiết ở Kinh Bắc, đây là chuyện mọi người đều ngầm hiểu, có điều tại sao hắn đến giờ vẫn che giấu thân phận thì mọi người không ai biết; ở Thương Nam còn có Đệ Ngũ Phù Dẫn. Hai người bọn họ đều là con cháu hoàng thất chính thống, sư xuất hữu danh, nếu mượn đông phong tất sẽ thừa gió mà lên, tiêu diệt bọn họ mới là chuyện triều đình nên lo trước hết.
Về phần Nhiếp Chiêu, Tây Bắc vốn không phải nơi phì nhiêu, hắn cứ chiếm thì cứ chiếm đi, nói chung là tạm thời không rảnh bận tâm đến hắn, bởi vậy Phủ Tây sau khi vừa mới chinh thảo, có được khoảng thời gian dài để thở.
Trừ phi Đệ Ngũ Phù Dẫn và Đệ Ngũ Phù Xương chết, bằng không triều đình không nhìn đến hắn.
Hiện tại việc duy nhất phải làm là phát triển Phủ Tây, chỉ có binh cường mã tráng mới có thể đứng vững chỗ bất bại.
Thực ra bây giờ, cuộc sống đã đạt được điều Nhiếp Chiêu muốn, hắn chỉ cần yên ổn không sinh sự, là đủ để cùng Giang Nguyệt sống một cuộc đời sung túc.
Hắn vào Phủ Tây, theo lý quan viên lục thành đều nên đến bái kiến, nhưng hắn và Giang Nguyệt thế này, chỉ có thể tạm từ chối bọn họ, nhưng giờ xem ra cũng không cần vội, có người tự biết mình làm gì, phải sốt ruột là bọn họ chứ không phải Nhiếp Chiêu.
Nhiếp Chiêu nằm trên giường, lần lượt suy nghĩ mọi chuyện, cho đến tận giữa trưa mới dậy, xui xẻo thay, bốn người kia lại đứng trong phòng ăn như một chuỗi kẹo hồ lô, cúi đầu gật đầu, trông rất ngoan ngoãn, nhìn thấy hắn liền ngoan ngoãn gọi “Ca ca”, một lòng muốn chọc tức hắn.
Chỉ cần thật sự tôn kính, thì sẽ không có một người gõ cửa nửa đêm, một người sáng sớm múa kiếm.
“Ca ca, ta đặc biệt làm bánh hoa mai cho thê chủ, ca ca có muốn nếm thử không?” Người năng động, tươi sáng nhất tên A Quỳ, cười lộ ra hai cái răng khểnh, cầm điểm tâm bước đến.
Không có cảnh tức giận và nổi điên như bọn họ dự đoán, Nhiếp Chiêu thậm chí còn nhón lấy một miếng, ngồi xuống nhàn nhã, nếm thử, đánh giá: “Không tồi, còn biết làm gì khác?”
Bọn họ cảm thấy hắn vẫn là người ấy, nhưng có chỗ nào đó không giống nữa.