Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 104




Nhưng Nhiếp Chiếu cũng không phải hoàn toàn không đề phòng. Hắn dùng ngón tay gõ nhẹ lên chén rượu, cười nói: “Hách Liên công tử không quản ngàn dặm tới đây du học, là quý khách của Phủ Tây chúng ta, thứ rượu ngon thế này, nên để hắn nếm trước mới phải, đó mới là đạo lý đãi khách của chúng ta.”

 

Một là dùng Hách Liên Ngọc để thử rượu, hai là nếu quả thật uống rượu của Đệ Ngũ Phù Dẫn mà có chuyện, cha hắn nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho đối phương. Đến lúc đó hai bên binh đao nổi lên, bản thân Đệ Ngũ Phù Dẫn còn khó bảo toàn, lấy đâu ra mặt mũi mang Giang Nguyệt đi từ bên cạnh hắn?

 

“Ta ư?” Hách Liên Ngọc đang ngồi dưới bàn cắm đầu ăn ngẩng phắt đầu lên khi nghe thấy tên mình, không dám tin mà chỉ chỉ vào chính mình.

 

Nhiếp Chiếu cười đầy ẩn ý, khẽ gật đầu với hắn, Hách Liên Ngọc thẹn thùng xoa xoa tay lên vạt áo, nói: “Chuyện này không ổn đâu, nhưng nếu Nhiếp huynh đã nhiệt tình như vậy, thì ta sẽ nếm một chút trước, chỉ một chút thôi.”

 

Dù gì thứ này cũng không c.h.ế.t người, hơn nữa Đệ Ngũ Phù Dẫn cầu còn không được hắn cũng mất trí, nên Chúc Long thản nhiên rót cho hắn một chén, khách sáo đưa qua.

 

Hách Liên Ngọc cười tít mắt, giơ chén rượu lên chào mọi người xung quanh: “Vậy, vậy ta không khách sáo nữa,” nói xong nhấp một ngụm nhỏ, mắt bỗng sáng lên, “Rượu này ngọt ngào thơm ngon quá.” Hắn chép chép miệng, uống cạn một hơi, vẫn còn chưa hết thòm thèm.

 

“Đã thích uống, thì uống thêm chút nữa.” Nhiếp Chiếu hào phóng nói.

 

Hách Liên Ngọc vốn dĩ bộc trực, không biết khách sáo là gì, lập tức gọi người lấy cho mình một chiếc ly thật to, sau đó bưng đến trước mặt Chúc Long, ra hiệu hắn rót vào đây.

 

Chúc Long im lặng hồi lâu, thở ra một hơi, miễn cưỡng rót cho hắn một ly, đây là lần đầu tiên hắn gặp người không biết khách sáo như Hách Liên Ngọc: “Rượu này tuy ngọt, nhưng tính nóng, dù là đại hán uống nhiều, hôm sau cũng sẽ ngà ngà say, tửu lượng của Hách Liên công tử có vẻ không tốt, vẫn nên uống ít thôi.”

 

Hắn lo Hách Liên Ngọc uống nhiều, thì dược tính cho Nhiếp Chiếu sẽ không đủ.

 

Hách Liên Ngọc uống rượu không có việc gì, vậy Nhiếp Chiếu cũng không tiện từ chối, tượng trưng uống ba ly.

 

Chúc Long thấy hắn uống rồi, thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cáo lui, đi phục mệnh với Ngũ Phù Dẫn.

 

Sau một đoạn ngắt quãng, bữa tiệc lại tiếp tục náo nhiệt.

 

Hách Liên Ngọc ngồi dưới bàn nhìn rượu đỏ trong ly có chút tiếc nuối. Hắn còn chưa kịp uống, thì đối phương đã nói rượu này nặng, tửu lượng hắn quả thực không tốt, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ. Thế nhưng thứ rượu ngon như vậy mà để lại thì quá lãng phí, hắn không biết thứ này được ủ từ quả gì, hắn chưa bao giờ nếm thử qua vị như vậy.

 

Hắn nghĩ ngợi, linh quang lóe lên, thừa dịp không ai chú ý, bưng ly rượu, nhanh chóng chạy đi tới một phòng tiệc khác.

 

Một phòng tiệc khác chiêu đãi toàn là nữ quyến, hoặc là các tiểu công tử. Là Phu nhân Thư Lan nắm tay chỉ dạy Giang Nguyệt tổ chức, sau này nàng tới Phủ Tây, còn nhiều tiệc tùng phải tổ chức, giao tiếp với những vị phu nhân đoan trang kia là cả một môn học vấn.

 

“Chiu chiu! Chiu chiu chiu!” Hắn thò cái đầu lén lút ra, bắt chước tiếng chim, thu hút sự chú ý của Giang Nguyệt, người đang trò chuyện với các phu nhân.

 

Nàng nói chuyện với các phu nhân vài câu, nhanh chóng bước tới, hỏi: “Sao thế?”

 

“Đăng đăng đăng đăng! Nhìn này! Đồ tốt!” Hà Liên Ngọc như dâng bảo vật mà đưa ly rượu mình ôm cho nàng, “Đây là mỹ tửu Tây Vực mà công tử Dẫn tặng cho ca ca cô, ta đã nếm một ly, nhưng họ nói rượu này quá nặng, những thứ này ta thấy nếu không uống thì lãng phí, nên muốn đưa cho cô nếm thử, rượu này ngon lắm, ta đảm bảo cô chưa từng nếm thử rượu như thế này!”

 

Giang Nguyệt nhìn ly rượu đang ánh lên sắc lụa mềm mại trong ánh lửa, ngửi thấy mùi hương ngào ngạt, không khỏi động lòng, Nhiếp Chiếu không muốn nàng uống mấy thứ này, nói là trẻ con uống rượu sẽ hại não.

 

Lẽ ra nàng nên từ chối, nhưng Hách Liên Ngọc lại nhìn mình với ánh mắt khẩn thiết, đây là thứ hắn một lòng một dạ muốn giữ lại cho mình, Giang Nguyệt cũng không nỡ khiến hắn thất vọng, nên cầm lấy, nhấp một ngụm: “Ngon.”

 

“Ta đã biết mà!” Hách Liên Ngọc được nàng khen ngợi, cười tít mắt.

 



Đây là nơi các nữ quyến tổ chức yến tiệc, hắn không tiện nán lại, trò chuyện vài câu với Giang Nguyệt, liền nhảy nhót quay về.

 

Giang Nguyệt ôm ly rượu trở lại ngồi, Phu nhân Thư Lan trêu chọc nàng: “Thế nào? Hách Liên công tử nói gì với ngươi thế?”

 

“Hắn nếm thử được mỹ tửu, nên muốn cho ta thử.” Giang Nguyệt lại nhấp một ngụm, phát hiện quả thực không tệ, công tử Dẫn quả nhiên là bạn tốt của tam ca, thứ ngon như vậy chắc chắn là quý hiếm, mà cũng nỡ tặng cho huynh ấy.

 

“Hắn đối nhân nhiệt tình, tính tình thú vị, đối đãi với ngươi không tầm thường. Sau này các ngươi thành thân, hắn nhất định lúc nào cũng nhớ thương ngươi, cuộc sống không thể nhàm chán. Ngươi nghĩ sao?” Phu nhân Thư Lan hỏi.

 

Nghe nhắc đến chuyện hôn sự, Giang Nguyệt không khỏi căng thẳng, theo bản năng lại nhấp một ngụm rượu: “Tam ca dường như không hài lòng với hắn, ta nghĩ vẫn cần suy nghĩ thêm.”

 

Phu nhân Thư Lan khẽ cười: “Được, chuyện chung thân đại sự, phải thận trọng một chút. Ta đã nhận được hồi âm của những vị phu nhân kia, họ thấy hình ảnh của huynh trưởng ngươi rất hài lòng, muốn cùng hắn trao đổi thư từ, ngươi có cơ hội thì nói với hắn nhé.”

 

Giang Nguyệt chợt nhớ đến chuyện xem mặt của Nhiếp Chiếu, trong lòng run lên, che giấu bằng cách nhấp thêm một ngụm nữa, gật đầu: “Được, ta sẽ nói với huynh ấy.”

 

Bất giác, Giang Nguyệt đã uống cạn ly rượu do Hách Liên Ngọc mang tới. Đối phương nói rượu này nặng, nhưng Giang Nguyệt hoàn toàn không cảm thấy gì, nghĩ bụng cũng chỉ thường thôi.

 

Khi tiệc tan, đã gần đến giờ Tý, Giang Nguyệt tìm Nhiếp Chiếu, cùng hắn trở về. Nếu là ngày thường, nàng đã đi ngủ từ lâu, giờ thì mệt mỏi đến nỗi không mở nổi mắt, nàng dựa vào vai Nhiếp Chiếu ngáp dài, trông chẳng thể làm được gì.

 

Tối nay Nhiếp Chiếu đã uống khá nhiều rượu, gió lạnh thổi tới, nhưng hăns cũng không say lắm, hắn chiều chuộng giúp nàng rửa mặt, đưa lên giường ngủ, đắp chăn kín rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi.

 

Sáng hôm sau, Tiểu Oa gõ cửa gọi người: “Chủ công! Nguyệt nương! Đến giờ rồi, phải khởi hành đi Phủ Tây rồi!”

 

Không ai mở cửa, hắn lại gõ: “Dậy đi nào!”

 

“Đi Phủ Tây nào!”

 

“Phải lên đường rồi!”

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Hắn gọi liên tục nhiều lần, không thấy ai trả lời, đành phải đẩy cửa ra, thấy Nhiếp Chiếu vẫn nằm bất động trên giường, nghe thấy tiếng hắn mới cau mày, trông như đang say rượu không dậy nổi.

 

Tiểu Oa gãi đầu, sớm biết tối qua không nên uống nhiều như vậy, xem ra, đây là lần đầu tiên hắn thấy người ta như thế này, hắn đoán Giang Nguyệt cũng vậy, liền chạy đi tìm Lý Bảo Âm.

 

Hai người lôi hai người sống dở c.h.ế.t dở thu xếp xong, ném vào xe ngựa.

 

Lý Bảo Âm chống eo lẩm bẩm: “Thật là, không biết sáng nay phải khởi hành sao? Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

 

Tiểu Oa an ủi nàng: “Thôi mà, hiếm khi uống say một lần.”

 

Hắn đánh xe ra ngoài, một số tướng sĩ theo bọn họ đi Phủ Tây vây lại hỏi: “Sao thế?”

 

Tiểu Oa nói tránh: “Tối qua chủ công say rượu, bây giờ dáng vẻ không được tốt, nên đi xe ngựa vào thành.”

 

Hai người bên ngoài lẩm bẩm, Giang Nguyệt và Nhiếp Chiếu ngồi mơ màng trên xe ngựa, cho đến khi đoàn người khởi hành, đi được nửa đường, đầu của Nhiếp Chiếu va vào vách xe, hắn ôm đầu kêu lên một tiếng, cau mày mở mắt.