Chúc Long cầm đèn lồng đi theo, phát hiện Giang Nguyệt dừng lại, bèn giơ đèn lên soi, thấy nàng đang ngồi xổm trên đất nặn tuyết, tay lạnh đến đỏ bừng, nhưng vẫn kiên nhẫn nặn ra hình một chú chó nhỏ, rồi nhanh chóng dùng tay áo bọc lại, ôm chạy về phía trước: "Nhanh lên, nhanh lên, không là tan mất."
"Ta giúp muội cầm nhé?" Chúc Long hỏi nàng.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Giang Nguyệt cẩn thận ôm, từ chối: "Không cần, ta tự làm được."
Chúc Long nhìn nàng nhanh chóng bước vào cửa, rồi mới quay về. Trên đường về hắn cứ xuýt xoa, cảm thấy vấn đề của hai người này chính là không ai muốn nhường ai, ai cũng muốn hoàn toàn chiếm hữu người muội muội này, nếu có thể rộng lượng một chút, để Giang Nguyệt ở hai bên luân phiên sống, thì cũng chẳng có chuyện này.
Bây giờ thành ra ngay cả việc nói ra sự thật cũng sợ cá c.h.ế.t lưới rách, thật là...
Nhưng hắn cũng hiểu, dù sao Đệ Ngũ Phù Dẫn từng tận mắt nhìn cha mẹ mình bị chôn trong biển lửa, trước khi c.h.ế.t họ đã gửi gắm hai huynh muội ra ngoài, dặn hắn phải chăm sóc cho muội muội, tức là, Giang Nguyệt chính là người thân duy nhất trên đời này của Đệ Ngũ Phù Dẫn.
Tìm thấy muội muội, chăm sóc muội muội, đã trở thành chấp niệm của Đệ Ngũ Phù Dẫn suốt những năm qua, hắn tận mắt nhìn đối phương từ một công tử phong nhã trở nên ngày càng méo mó vì chấp niệm này.
Chúc Long thở dài, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể theo lệnh Đệ Ngũ Phù Dẫn mà mang thuốc về.
Nhiếp Chiếu vẫn đang ủ rũ trên giường, hắn đợi mãi không thấy động tĩnh của Giang Nguyệt, ra ngoài tìm một vòng, phát hiện không chỉ người biến mất, mà còn thiếu một cái bát và hộp thức ăn, hắn phân vân giữa việc xách đao đi c.h.é.m Đệ Ngũ Phù Dẫn và c.h.é.m mình, rồi quyết định ôm đao nằm lì trên giường, đợi Giang Nguyệt quay về.
Sao nào, nàng chẳng lẽ thực sự vì một nam nhân lạ mới xuất hiện mà không cần hắn nữa?
Đây là nhà của nàng, sớm muộn nàng cũng sẽ quay về.
Giang Nguyệt lén mở cửa, thò đầu vào nhìn, thấy người quả nhiên đang quay lưng ngủ trên giường.
Nhiếp Chiếu nghe thấy tiếng "cạch", gió lạnh xoáy vào xương sống, biết ngay là Giang Nguyệt đã về, lòng nhẹ nhõm, nàng biết đường về là tốt rồi.
Giang Nguyệt nhìn nhìn, nhẹ nhàng bước vào phòng, đóng cửa lại, than trong phòng cháy rực, chẳng mấy chốc chó tuyết sẽ tan mất, nàng đoán Nhiếp Chiếu vẫn còn giận, chắc chắn chưa ngủ, bèn hai tay nâng chó tuyết, len lén cởi giày bò lên giường của hắn.
Nàng giơ chú chó tuyết lên, sợ đè nát, cúi người nhìn chằm chằm mặt hắn, thấy lông mi hắn run rẩy, quả nhiên chưa ngủ.
"Tam ca! Tam ca, huynh tỉnh dậy đi! Huynh xem muội mang gì về đây này?" Giang Nguyệt không rảnh tay, bèn giống như con ch.ó nhỏ, dùng đầu húc nhẹ vào cằm hắn, "Huynh tỉnh dậy, tỉnh dậy đi, ta biết huynh chưa ngủ, đừng giả vờ nữa."
Mái tóc lạnh buốt của Giang Nguyệt cọ vào cằm hắn, không ngừng húc qua húc lại, Nhiếp Chiếu cuối cùng không thể giả vờ được nữa, mở mắt ra, ánh mắt của nàng trong bóng tối long lanh sáng ngời, liền đưa chú chó nhỏ trong tay đến trước mặt hắn: "Tam ca xem này, đây là công tử Dẫn đặc biệt nặn cho huynh, bảo ta mang đến cho huynh, nói rằng huynh ấy không muốn cãi nhau với huynh nữa, hai người làm hòa đi nhé."
Nhiếp Chiếu mắt rưng rưng, nào phải công tử Dẫn nặn, Dẫn hắn hận không thể cho hắn chết, làm sao lại nặn thứ đáng yêu như vậy cho hắn? Chú chó tuyết nhỏ này chắc chắn là nàng tự mình nặn.
"Ai nói cho muội biết chúng ta cãi nhau? Còn hòa giải gì chứ? Chúng ta vốn chưa từng hòa thuận."
Giang Nguyệt dùng vai đẩy cánh tay hắn: "Đừng nói lời giận dỗi mà, người ta đã nặn chó nhỏ để muốn hòa giải với huynh rồi, hai người còn nắm tay nhau, chẳng phải là bạn bè sao? Tam ca, muội không muốn huynh cứ mãi cãi nhau với bạn bè."
Trong lòng Nhiếp Chiếu vừa bực vừa buồn cười, còn mềm lòng, Giang Nguyệt tưởng rằng hắn và Dẫn là bạn bè, giận dỗi nhau, nên mới giúp họ hàn gắn quan hệ, thật là hiểu chuyện.