Lạc Thanh Thanh mặc dù không quá hiểu chuyện tình yêu nam nữ, do từ nhỏ nàng đã sống tách biệt với người đời. Mỗi ngày chỉ chuyên tâm luyện võ, học các đạo lý làm người mà sư phụ truyền dạy. Nhưng nàng vẫn nhận ra Lý Lăng Diên là tồn tại đặc biệt trong lòng nàng. Ví như nàng chỉ có thể chấp nhận một mình hắn thân cận, đụng chạm mình mà không hề có phòng bị. Mục đích ban đầu của nàng chỉ đơn giản là báo ân tình năm xưa của tiên hoàng hậu. Nhưng khi nhìn thấy sự cô độc của Lý Lăng Diên ở nơi này, nàng bắt đầu có suy nghĩ thiên vị hắn, muốn hắn sống hạnh phúc, đạt thành ý nguyện, ở bên hắn cho đến khi hắn không cần nàng nữa. Lạc Thanh Thanh vừa nghĩ đến viễn cảnh chia tay, trong lòng đã trở nên buồn bực. Nàng níu vạt áo Lý Lăng Diên, mơ hồ hỏi:
“Điện hạ, nếu sau này ta rời đi, ngài có nhớ ta không?”
Lý Lăng Diên cúi đầu, một tia nguy hiểm hiện ra trong mắt.
“Nàng muốn đi đâu? Ta đi cùng nàng.”
Lạc Thanh Thanh nghe thấy hắn nói vậy thì trong lòng vui hơn một chút.
“Chỉ cần điện hạ không cho ta đi, ta nơi nào cũng sẽ không đi.”
Lý Lăng Diên vuốt ve gương mặt của nàng, dịu dàng nói:
“Đây là nàng nói, về sau không được hối hận…”
Cho dù nàng muốn đi, hắn cũng sẽ không đồng ý. Kể cả việc giam cầm nàng cả đời, khiến nàng oán trách hắn.
Lý Lăng Diên và Minh Đế đều cùng một dạng người, đều không phải là người nhân từ. Để đạt được mục đích, có thể tàn nhẫn và bất chấp thủ đoạn. Nhưng Lý Lăng Diên lại có gương mặt giống với mẫu thân hắn bảy phần, chỉ cần không tức giận sẽ là lớp ngụy trang hoàn hảo. Lạc Thanh Thanh cũng bị dáng vẻ này lừa gạt, còn cho rằng hắn bị ức hiếp. Lý Lăng Diên mặc kệ nàng hiểu lầm, dù sao vẫn có lợi với hắn.
…
Dạo gần đây Thọ An Cung thường xuyên mời thái y, nghe nói Nhạc Thanh Quận Chúa lại bệnh rồi. Lần này có lẽ còn nặng hơn những lần trước, nàng ngay cả giường cũng không thể xuống được, trong điện đều là mùi thuốc nồng đậm. Thái Hậu rất lo lắng, ngay cả người đứng đầu Thái Y viện là Lưu thái y cũng đã được triệu đến.
Phúc Tử sáng sớm đã được Lý Lăng Diên lệnh đem ít thảo dược quý hiếm trong kho qua Thọ An Cung, dù sao Nhạc Thanh Quận Chúa là hồng nhân bên cạnh Thái Hậu, lại giúp đỡ Lạc Thanh Thanh ở Ngự Hoa Viên, về tình về lý hắn cũng nên tỏ chút lòng. Lạc Thanh Thanh trên tay cầm bát chè tứ quý mà Dung Tâm vừa đưa, lúc bước vào thư phòng vừa hay nghe Lý Lăng Diên nói với Phúc Tử.
“Hỏi Lưu thái y về bệnh tình của quận chúa rồi về báo với ta. Nói với ông ấy nhất định phải tận lực.”
Phúc Tử cúi đầu, quy cũ đáp.
“Nô tài tuân mệnh. Nô tài đi làm ngay…”
Lý Lăng Diên còn chưa kịp nói, Lạc Thanh Thanh đã lên tiếng cắt ngang.
“Khoan đã. Công công, ta cùng ngài đi…”
Phúc Tử hơi chần chừ nhìn Lý Lăng Diên.
“Nghe nói Quận Chúa là nhiễm phong hàn, Lạc cô nương bị thương vẫn chưa khỏi, nếu chẳng may lây bệnh cho cô nương thì…”
“Công công yên tâm, chút bệnh vặt đó không làm gì được ta đâu.”
Lý Lăng Diên gật đầu với Phúc Tử, ông ta mới miễn cưỡng cười.
“Nếu vậy thì theo ý cô nương vậy.”
Lạc Thanh Thanh cầm lấy quà lễ, Phúc Tử muốn ngăn cản nhưng nghĩ ra gì đó nên mặc kệ. Bây giờ điện hạ vẫn chưa có động tĩnh gì về chuyện danh phận của Lạc Thanh Thanh, không cần để nàng quá nổi bật với bên ngoài cũng tốt.
Lúc hai người đến Thọ An Cung, Thái Hậu đang hỏi Lưu thái y về bệnh tình của Nhạc Ly. Thấy ông ta trầm ngâm, Thái Hậu có chút sốt ruột.
“Lưu thái y, có chuyện gì khanh cứ nói thật với ai gia. Ly Nhi thế nào rồi, nó…”
Giọng Thái Hậu nghẹn lại, huyết mạch của Nhạc Gia chỉ còn lại mình nàng. Nếu nàng có chuyện gì, bà làm sao còn mặt mũi đi gặp A Vũ dưới cửu tuyền đây?
Lưu Hoài Chương cũng nhận ra Thái Hậu đau lòng, thở dài đáp.
“Thứ lão thần vô năng, bệnh của Quận Chúa thật sự quá kỳ lạ. Lão thần hành y nửa đời người, cũng không cách nào chuẩn bệnh chính xác được. Chỉ là nếu kéo dài, sợ là Quận Chúa không đợi được đến Nguyên Tiêu.”
Thái Hậu gần như ngồi không vững, phải để Từ ma ma tiến lên đỡ vai bà. Mắt của Từ ma ma cũng đã đỏ bừng, nhưng vẫn cố gắng an ủi Thái Hậu.
“Quận chúa cát nhân tự có thiên tướng, Thái Hậu đừng quá lo lắng mà hại đến thân thể.”
Rồi bà đưa mắt trông mong nhìn Lưu thái y, nói tiếp.
“Lưu thái y, còn có cách nào khác không?”
Lưu Hoài Chương cũng thành thật đáp.
“Lão thần có duyên quen biết một thiếu niên trong giang hồ, tuổi còn trẻ lại tinh thông y thuật. Chỉ là người này tính cách cổ quái, hiện tại hắn ở đâu lão thần cũng không biết. E là có cách cũng như không.”
Từ ma ma như nhìn thấy hi vọng, nói.
“Thiên hạ này nơi nào không phải đất của vua, chỉ cần người này có trên đời thì hoàng thượng nhất định sẽ tìm được…”
Thái Hậu cũng vui mừng, bà nắm tay Từ ma ma đáp.
“Từ ma ma nói rất đúng. Lưu ái khanh, khanh mau nói ta biết kẻ đó tên họ là gì, tướng mạo ra sao, ta sẽ cho người tìm hắn…”
Lưu thái y dùng giấy bút vẽ ra chân dung người kia, đưa cho Thái Hậu.
“Ta chỉ biết hắn gọi là Thiện Tâm, lần cuối cùng ta gặp hắn là Thiên Hương Lầu ở Diệp Thành.”
Thái Hậu gật đầu, đưa tranh cho Từ ma ma.
“Tốt, rất tốt. Mau, đi mời hoàng thượng đến đây…”
Chỉ cần cứu sống Nhạc Ly, dù phải mời Quan Âm Bồ Tát bà cũng không ngại. Bà đã từng mất A Vũ, bà không thể mất cả Ly Nhi…