Lý Lăng Diên về đến Đông Cung, việc đầu tiên là lệnh cho Phúc Tử đi tìm Lạc Thanh Thanh. Hắn hỏi thăm một lát, biết được nàng đang học Dung Tâm ủ rượu ở Trù Phòng. Nha đầu này cả ngày ngoài ăn ăn uống uống ra, cũng không thấy phát huy chút công dụng gì. Tư sắc cũng rất tầm thường, lẫn vào đám đông tìm nửa ngày cũng tìm không thấy. Vậy mà điện hạ vẫn một mực sủng nàng, cứ như bị vu cổ vậy. Phúc Tử thật lòng không thể hiểu nổi, nhưng là ý của chủ tử hắn nào dám không nghe.
Lạc Thanh Thanh nghe thấy Lý Lăng Diên đã về, liền theo Phúc Tử đến chính thư phòng.
“Điện hạ, ngài đã về.”
Lý Lăng Diên dừng bút, ngẩng đầu cười với nàng.
“Qua đây, ta có việc muốn hỏi nàng.”
Lạc Thanh Thanh đi qua, lại bị hắn kéo ngồi vào lòng. Lạc Thanh Thanh tập mãi thàng quen, cũng không thấy có điểm nào không thích hợp.
“Điện hạ, ngài sao lại tức giận rồi?”
Lạc Thanh Thanh rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, mặc dù Lý Lăng Diên đang cười nhưng nàng biết hắn không cao hứng. Lý Lăng Diên cũng không tính che đậy, nhàn nhạt đáp.
“Có người khi dễ nàng, sao ta có thể vui được.”
Lạc Thanh Thanh cuối cùng cũng hiểu rõ, cất tiếng giải thích.
“Điện hạ yên tâm, ta không dễ bắt nạt như vậy. Hơn nữa có Thái Hậu giúp ta, Tam công chua bị cấm túc rồi.”
“Nhưng nàng vẫn bị nàng ta khó dễ, đây là muốn thị uy với ta. Cấm túc cũng quá nhẹ nhàng.”
Lạc Thanh Thanh cảm nhận được khí tức quanh thân hắn lạnh lẽo, liền vỗ vỗ vai hắn nói:
“Nàng ta sai bảo ta, ta nhớ lời điện hạ nên không làm theo. Nàng ta bị chọc giận, ta lại rất vui.”
Lý Lăng Diên bật cười, vuốt chiếc mũi thanh tú của nàng khen ngợi:
“Làm rất tốt…” hắn lấy đĩa điểm tâm Phúc Tử vừa bưng lên đưa nàng.
“Đây là phần thưởng.”
Lạc Thanh Thanh đương nhiên rất hài lòng với phần thưởng này, cầm lấy một khối đưa lên miệng. Đúng là ngự trù của Thái Tử, không biết ăn ngon hơn không biết bao nhiêu lần đồ ăn của hạ nhân. Trước đây chưa vào Đông Cung, nàng muốn ăn chỉ có thể lén vào Ngự Thiện Phòng trộm.
Lý Lăng Diên thấy nàng ăn ngon miệng, liền hạ lệnh thưởng cho Trù Phòng. Hắn còn rất săn sóc mà đưa trà cho Lạc Thanh Thanh. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Phúc Tử biểu tình phức tạp. Ông hầu hạ Thái Tử từ khi hắn còn nhỏ, đây là lần đầu ông nhìn thấy hắn hầu hạ người khác. Trong lòng Phúc Tử có nỗi lo lắng mơ hồ, nếu Lạc Thanh Thanh là nội gián được cài bên người Lý Lăng Diên, vậy thì rất nguy hiểm. Ông nhất định phải trông chừng thật kỹ nha đầu này.
Phúc Tử đi rồi, trong thư phòng chỉ còn Lý Lăng Diên và Lạc Thanh Thanh. Nhìn nàng vẫn đang chậm rãi nhai nuốt, chẳng khác nào một con sóc nhỏ. Một bảo bối tốt như vậy, vẫn là hắn có được.
Lạc Thanh Thanh bị nhìn đến mất tự nhiên, động tác ăn uống cũng dừng lại.
“Điện hại, vẫn còn việc gì sao?”
Lý Lăng Diên bị câu hỏi thình lình của Lạc Thanh Thanh thức tỉnh, lúc này mới nhớ ra chính sự.
“Ta biết bản lĩnh của nàng, nên muốn nàng giúp ta một việc.”
“Được thôi, điện hạ nói đi.”
Nàng đồng ý nhanh như vậy, khiến Lý Lăng Diên cảm thấy bắt ngờ.
“Nàng đồng ý nhanh vậy, không sợ ta lừa nàng làm chuyện xấu, hay khiến nàng gặp nguy hiểm ư?”
Lạc Thanh Thanh lắc đầu, đáp với vẻ đương nhiên.
“Điện hạ là người tốt, ta nguyện ý cả đời trung thành với điện hạ. Chỉ cần ngài ra lệnh, dù mất mạng ta vẫn sẽ giúp ngài hoàn thành.”
Lý Lăng Diên biết rõ lời này của nàng là thật. Hình ảnh kiếp trước vẫn còn đó, cho đến giây phút đối mặt sinh tử nàng vẫn thản nhiên chấp nhận mà không hề oán trách. Vòng tay ôm nàng của Lý Lăng Diên càng thêm siết chặt lại, trong mắt là một mảnh ảm đạm mơ hồ.
“Sẽ không, lấy mạng mình đảm bảo.”
“Được, ta tin điện hạ.”
Lý Lăng Diên thở dài, sau đó nói ra việc cần nàng giúp đỡ. Hắn biết dựa vào bản lĩnh của Lạc Thanh Thanh, dù là thủ lĩnh của Huyết Xích Ảnh cũng không phải là đối thủ nàng. Ngoại trừ nàng ra, không ai thích hợp làm việc này nữa.
Lạc Thanh Thanh nhận lời, đảm bảo sẽ không xảy ra sai sót. Lý Lăng Diên rất yên tâm có thể tránh một kiếp này. Chỉ quá khứ thay đổi, tương lai cũng sẽ thay đổi.
Trái với dáng vẻ ung dung nhàn hạ của Lý Lăng Diên, Lý Lăng Chiêu dạo gần đây mọi việc đều không thuận lợi. Đầu tiên là chuyện tráo binh khí, bây giờ lại là chuyện Hạ Linh Như bị Thái Tử từ hôn. Mọi nỗ lực trước giờ của hắn đều đổ sông đổ bể khiến tính tình của hắn ngày càng kém. Ví dụ như hiện tại, sau khi đập vỡ vài món đồ giá trị, hắn lập tức hét lớn đuổi cung nhân ra ngoài. Nhìn cảnh tượng trước mắt, đủ thấy hắn có bao nhiêu phẫn nộ.
Lý Lăng Chiêu vừa lấy lại bình tĩnh ngồi xuống thư án, cửa phòng lập tức bị ai đó đẩy ra. Hắn không vui ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Người kia bị bao phủ trong bộ hắc bào, nửa khuôn mặt bị che khuất khiến bản thân càng thêm âm u bí ẩn. Nghe thấy Lý Lăng Chiêu nói, chỉ khẽ cười.
“Đến để xem ngươi thất bại thế nào. Ta nói rồi, ta là đối tượng kết đồng minh tốt hơn Hoàng Hậu.”