Sau khi gặp gỡ Lý Lăng Hàn, Lý Lăng Diên vẫn luôn ở thư phòng không hề có ý rời đi. Lúc Phúc Tử mang trà đến, thấy tâm trạng hắn nặng nề thì không khỏi quan tâm hỏi.
"Điện hạ có gì phiền lòng ư?"
Lý Lăng Diên gấp lại tấu chương, cất giọng vô cảm:
"Ta hỏi ngươi một vấn đề. Có phải vì ta là Thái Tử của Vĩnh Lạc, nên những lời ta nói đều sẽ trở thành mệnh lệnh mà kẻ dưới phải tuân theo không?"
Phúc Tử sững sờ, cảm thấy từ sau khi điện hạ rơi xuống hồ đã biến thành con người khác. Hắn không thể nắm bắt suy nghĩ của chủ tử, chỉ có thể uyển chuyển đáp lời.
"Nô tài ngu dốt, thật sự không thể hiểu được lời điện hạ. Nhưng nô tài nghĩ, điện hạ là thiên chi kiêu tử có thân phận cao quý. Người trong thiên hạ đương nhiên phải tôn kính ngài, phục tùng ngài."
"Vậy nếu ta không phải Thái Tử thì sao?"
Sắc mặt Phúc Tử nháy mắt trắng bệch, hắn không để ý trên tay còn cầm tách trà nóng, run rẩy quỳ sụp xuống.
"Điện hạ, lời này sao có thể nói ra được. Dị nghị huyết mạch hoàng thất là đại tội."
Lý Lăng Diên thở dài, phất tay để Phúc Tử lui xuống. Hắn tự cho rằng bản thân là người trầm ổn, dù đối mặt với khó khăn gì cũng sẽ bình tĩnh giải quyết. Bởi vì từ nhỏ hắn đã được dạy làm thế nào để che giấu cảm xúc của bản thân.
Nhưng đó là khi hắn chưa gặp Lạc Thanh Thanh, chưa biết thế nào là rung động. Hắn có thể cao cao tại thượng mà đối đãi với kẻ khác, nhưng không thể lấy ra nửa phần kiêu ngạo trước mặt nàng. Hắn muốn đối tốt với nàng, lại không biết làm thế nào để nàng hiểu được.
Lý Lăng Diên rơi vào phiền não, nhưng không có ai để chia sẻ. Bọn họ chỉ biết tất cung tất kính, thuận theo tâm ý của chủ nhân.
Mùa đông ngày ngắn đêm dài,mới đó mà mặt trời đã xuống núi. Lý Lăng Diên gấp lại tấu chương,muốn về tẩm điện cùng Lạc Thanh Thanh dùng thiện. Không nghĩ đến vừa đứng lên, Trương ma ma bên cạnh Thái Hậu đã bước vào.
"Nô tỳ thỉnh an Thái Tử điện hạ"
Biểu cảm trên mặt Lý Lăng Diên giãn ra,thái độ cũng rất ôn hòa.
"Trời lạnh thế này, Trương ma ma sao lại đến đây"
Trương ma ma có gương mặt phúc hậu, khi cười lại khiến người ta cảm thấy thân thiết vô cùng. Bà đứng thẳng người đối diện với Lý Lăng Diên, nhẹ giọng đáp:
"Thái Hậu đã lâu không nhìn thấy Thái Tử, trong lòng có chút mong nhớ. Nghe thấy Thái Tử bị bệnh thì lo lắng không yên nên phái nô tỳ đến thăm điện hạ..."
Trương ma ma dừng một chút, lấy một túi gấm ra đưa cho Lý Lăng Diên.
"Đây là bùa bình an mà Thái Hậu đã cầu được khi ở Vạn Phật Tự để tặng cho điện hạ."
"Hoàng tổ mẫu có lòng rồi. Ta sẽ cùng ma ma đến An Thọ Cung tạ ân tổ mẫu."
Trương ma ma nghe thấy hắn nói vậy thì rất hài lòng, mỉm cười nói.
"Thái Tử hiếu thảo như vậy Thái Hậu nhất định rất vui."
Lý Lăng Diên nhận bùa bình an,sau đó bảo Phúc Tử chuẩn bị kiệu.
Thái Hậu chẳng qua muốn mượn việc đưa quà nhắc nhở Thái Tử, không ngờ hắn nhanh như vậy đã đến thỉnh an bà. Nhìn chất tử quỳ trước mặt, bà mới giật mình nhận ra hắn thật sự đã khôn lớn rồi, không còn là tiểu Thái Tử trước kia cứ quấn lấy bà cầu khen ngợi nữa.
Hốc mắt Thái Hậu đỏ hoe, tự mình đỡ Lý Lăng Diên đứng dậy.
"Con ngoan, ai gia thật rất nhớ con."
Lý Lăng Diên dìu Thái Hậu ngồi xuống, vẻ mặt lãnh đạm ngày thường bây giờ đã không thấy đâu nữa.
"Tôn nhi bất hiếu, không thể tự mình đến Vạn Phật Tự đón Tổ mẫu hồi cung."
Thái Hậu từ ái vỗ nhẹ lên tay Lý Lăng Diên, cười đáp:
"Là ai gia không cho người báo lại, sao có thể trách con. Nào, thiện phòng vừa hay làm bánh hoa đào, nếu Tôn nhi đã đến thì nếm thử đi."
Cung tỳ đem điểm tâm lên là một nữ tử có nhan sắc động lòng người, động tác thướt tha uyển chuyển khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Nàng ta e thẹn nhìn Lý Lăng Diên, đôi má phấn nộn hơi ửng hồng.
"Thái tử điện hạ, xin mời dùng..."
Giọng nói ngọt ngào mềm mại, có mấy phần non nớt thơ ngây.
Đáng tiếc Lý Lăng Diên không trúng chiêu, thái độ nhìn nàng ta lạnh lùng như đang nhìn thi thể. Sống lưng nàng ta cứng đờ, bàn tay dâng điểm tâm run lên nhè nhẹ.
Lý Lăng Diên được xem là một khuôn đúc ra của Tuyên Đế, ngay đến cái nhíu mắt cau mày cũng khiến người ta không rét mà run. Trước khí tức đáng sợ này, cung nữ kia căng bản là chịu không nổi. Sắc mặt nàng ta trắng bệch, không dám ngẩng đầu thêm lần nào nữa. Thái Hậu nhìn Lý Lăng Diên lớn lên, sao có thể không nhận ra hắn đang tức giận. Bà thở dài, nghiêm giọng.
"Ra hậu viện lĩnh phạt, sau đó đến dịch đình làm việc."
Cung nữ kia sợ hãi, run rẩy quỳ xuống.
"Xin Thái Hậu khai ân, nô tỳ sẽ không dám nữa."
Lý Lăng Diên vốn vẫn im lặng bây giờ đột nhiên lên tiếng.
"Tư sắc thế này trước sau gì cũng gây hoạ. Chi bằng cứ ban chết đi."
Thái Hậu không ngờ Lý Lăng Diên vừa mở miệng đã muốn mạng người, nhất thời sửng sốt.
"Tôn nhi, có dung mạo xinh đẹp cũng không phải lỗi của nàng, con không nên quá nghiêm khắc như vậy."
Lý Lăng Diên lạnh lẽo quét mắt về phía cung nữ kia, chậm rãi đáp:
"Tổ Mẫu nhân hậu, là Tôn Nhi nhiều lời rồi."
Thái Hậu nhìn Lý Lăng Diên bằng ánh mắt phức tạp. Bà nghe Trương ma ma nói mấy ngày trước Thái Tử đã đánh chết một cung nhân ở Đông Cung còn không dám tin, bây giờ xem ra là thật rồi. Hắn trước giờ vẫn luôn ôn hòa, sao đột nhiên lại xuống tay tàn nhẫn như vậy. Chẳng lẽ cuối cùng cũng thông suốt rồi.
Thái Hậu mừng thầm trong lòng, bà không mong Thái Tử mềm yếu như mẫu thân hắn. Sau này còn trị thiên hạ, nhất định phải có phong thái của Minh Đế mới khiến người kính sợ.
"Được rồi, Trương ma ma, lôi nàng ta xuống dưới đi."
Bà quay sang mấy cung nữ đang đứng bên cạnh, phất tay.
"Các ngươi cũng lui xuống, ai gia có lời muốn nói riêng với Thái Tử."
Đám cung nhân khom người hành lễ, sau đó trật từ rời đi. Trong tẩm điện lúc này chỉ còn Thái Hậu và Lý Lăng Diên, bầu không khí cũng không còn nặng nề nữa.
"Diên Nhi, có phải con muốn nghe theo phụ hoàng cô giao vị trí Thái Tử Phi cho nữ nhi Tướng Phủ không?"
Thái Hậu đã thẳng thắn như vậy, Lý Lăng Diên cũng chẳng giấu diếm nữa.
"Tuy tôn nhi cùng nàng ta lớn lên, nhưng chưa từng có suy nghĩ khác. Đây đều là ý của phụ hoàng mẫu hậu, không phải là ý nguyện của tôn nhi..."
Thái Hậu nghe những lời này, tâm trạng lo lắng cũng dần buông lỏng.