Mình Muốn Làm Chị Dâu Cậu, Có Được Không?

Chương 3




Tuy rằng An An đã nói “Người có giọng hay đều xấu” cùng với “Người có tay đẹp cũng xấu nốt”, nhưng không may tôi lại là một đứa mê giọng hay và mê tay đẹp, còn là ngày nào cũng vẫn nói chuyện với anh ấy nữa cơ chứ.

Sau đó thì CÀNG! NÓI! CÀNG! NGHIỆN! Về cơ bản, đã đạt tới trình độ mỗi tối đều phải nghe thấy câu chúc ngủ ngon của anh ấy thì tôi mới ngủ được.

Cái trạng thái này vừa thoải mái lại vừa nguy hiểm.

Tháng mười một, ban nhạc mà tôi và An An thích nhất đến thành phố C mở buổi hòa nhạc.

Chúng tôi không cướp được vé, chỉ có thể tìm đến mấy chỗ chợ đen để mua vé. Mắt thấy giá vé mỗi ngày lại tăng một trăm, tôi vừa định chuyển tiền cho người ta thì An An đã kích động giữ lấy tay của tôi.

Tôi: “?”

An An: “Không cần phải chuyển nữa, anh mình lấy được vé cho tụi mình rồi.”

Tôi cũng vứt điện thoại xuống: “Ôi mẹ ơi, mình yêu anh cậu!”

“Hahaha, chào chị dâu.”

“Hi hi.”

Buổi chiều hôm diễn ra buổi hòa nhạc đó, tôi và An An về đến thành phố C, An An lại lần nữa quay ra dốc sức thể hiện những điểm có lợi khi có anh trai: “Không gọi được xe, mình kêu anh mình đến đón.”

Hai mắt tôi trợn tròn: “Tốt đến vậy hả!”

“Ừm, nếu như anh ấy không đến trễ thì chúng ta còn có thể ăn cơm xong rồi đi.”

Hai người chúng tôi vừa xuống xe, An An đã liều mạng gọi điện cho anh của cô ấy, vừa trách móc: “Không nghe điện thoại, người này chắc chắn lại đến muộn rồi.”

Tôi kéo cô ấy đi ra bên ngoài, vừa liếc mắt đã thấy một người đàn ông mặc áo len màu đen ở bên ngoài đám người đang nhìn về phía này. Bởi vì dáng người của anh cao ráo, lại cực kì trắng, vậy nên rất dễ thấy. Tôi không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút, sau đó ánh mắt của tôi và anh ấy đối diện với nhau.

Loại chuyện ngắm trộm trai đẹp xong bị phát hiện như này tôi gặp nhiều rồi, vậy nên cũng không sợ, còn hào phóng mà nháy mắt một cái với đối phương, người đó hơi giật mình, sau đó cũng mỉm cười.

Ôi mẹ của con ơi, một nụ cười này quả thực không khác gì một cơn gió xuân phả vào mặt mà.

Ngay lập tức tôi cảm thấy bản thân như bị điện giật, vội vàng thúc An An: “An An mau nhìn, có trai đẹp.”

“Đâu đâu đâu?” An An nhìn theo ánh mắt của tôi, sau đó trợn trắng mắt: “Đấy là anh mình.”

“Cái người mặc áo len đen đấy á?”

“Phải.”

Tôi che mặt: “Phát này xấu hổ rồi, vừa nãy mình còn phóng điện với anh cậu.”

An An lập tức cười to, mãi cho đến khi đi tới trước mặt anh, cô ấy vẫn không ngừng lại được. Tôi cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, lúc đi tới còn không dám nhìn người ta, chỉ hận không thể chui vào xe taxi ở bên cạnh đi luôn.

“Woah, sao hôm nay anh đến nhanh vậy?”

“Trốn làm đến đây đấy, không phải em nói đến muộn một phút thì trừ một trăm tệ của anh à?”

“Anh mà để ý mấy trăm tệ đấy?” An An nói: “Em thấy anh là vì có người đẹp ở đây nên mới vội vã đuổi đến nơi chứ gì?”

Người đàn ông cười khẽ, mẹ ơi! Tiếng cười thôi mà cũng quyến rũ như vậy, quá đáng rồi nha.

Sau đó An An giới thiệu cho tôi: “Đây chính là người anh chó má đấy của mình, Châu Tự.”

Lúc này tôi không thể không ngẩng đầu lên đối diện với anh ấy: “Em chào anh.”

Anh ấy vẫn cười như cũ, đôi mắt cong cong: “Chào em Thư Tinh.”

Mặt tôi đỏ lên rồi.

An An woah oh một tiếng, xấu xa nói: “Nhớ kỹ tên người ta như thế làm gì.”

Châu Tự vỗ lên đầu An An một cái: “Muốn ăn gì? Hòa Phong nhé? Anh đặt sẵn chỗ rồi.”

An An nhảy cẫng lên: “Wow, sao anh biết em muốn ăn cái này!”

Đồ ăn tối nay là đồ Nhật, đồ ăn đều rất tinh xảo, rất ngon nhưng lại không no. Tuy rằng Châu Tự gọi rất nhiều món, nhưng tôi thật sự chưa ăn no.

Lúc đi Châu Tự còn hỏi tôi đã ăn no hay chưa, tôi rất dè dặt đáp no rồi.

Châu Tự cảm khái nói: “Châu An An, em nhìn người ta rồi lại nhìn mình xem, em ăn cả một bát cơm lươn đấy.”

An An ha ha một tiếng: “Đấy là do cậu ấy ngại không dám ăn thôi.”

“Vậy em có thể cũng biết ngại một chút không?”

“Anh cút đi.”

Kết quả của việc “Ngại ngùng” chính là khi buổi hòa nhạc kết thúc tôi đói đến mức hoa mắt chóng mặt, nhìn thấy quán bán xúc xích nướng ở bên đường là không bước nổi nữa.

Tôi mua một chiếc xúc xích, cầm ở trên tay mà gặm, lại bị nóng đến mức thổi phù phù. An An cười tôi: “Sao cậu ăn có mỗi cái xúc xích thôi mà cũng có thể ăn đến mức quyến rũ người khác như vậy được chứ?”

“Này mà cậu cũng nghĩ xiên nghĩ xẹo được?”

“Thật sự khiến người ta không thể cầm lòng nổi mà, cậu ăn thêm một miếng nữa đi mình quay video cho cậu xem.”

Thế là tôi thật sự phối hợp mà cắn một miếng, còn bĩu cái miệng dính đầy dầu của mình. Màn biểu diễn này của tôi khiến chính tôi còn thấy sợ.

“Ai zô zô, ghê gớm thật đấy, đúng là thiếu…” Cô ấy muốn nói lại thôi: “Cậu có thể debut rồi đấy Thương Tỉnh Tinh.”

“Hahahaha.” Tôi ha được một nửa thì bị nước bọt chặn lại.

Bởi vì tôi thấy Châu Tự đang đứng cách đó không xa, dùng một khuôn mặt phức tạp nhìn chúng tôi, cũng không biết anh ấy đứng đó nhìn bao lâu rồi.