Mình Là 2kx, Mình Là 1

Chương 5




“Ưm… A…”

Tạ Vọng bị đè xuống làm hơn một tiếng đồng hồ, nhưng Triều Bắc Sơn không có dấu hiệu sẽ bỏ qua cho y. Thứ đồ kia cứ cứng mãi, bành trướng tàn phá trong cơ thể y, thúc vào một chút, lui ra ngoài, rồi lại đâm vào lút cán, sắp sửa giết chết y. Tạ Vọng vô thức khép chân lại nhưng lập tức bị Triều Bắc Sơn kéo đầu gối tách ra, còn cúi đầu cọ cọ mặt y, khẽ nói:

– Anh, tách chân ra chút.

Tạ Vọng nắm cánh tay cậu, ánh mắt hơi mất tập trung. Y bị đâm cho dần nhích về phía đầu giường, không nhịn được đẩy Triều Bắc Sơn một cái:

– Nhẹ một chút!

Triều Bắc Sơn vội vàng kéo y lại, ôm chặt lấy y chịch từ dưới lên. Lần này quả thật không đụng vào giường nữa nhưng lại đi vào sâu hơn, mỗi cú thúc đều chạm đến điểm nhạy cảm của Tạ Vọng, y gần như sụp đổ ngửa cổ ra sau, giống như một con thiên nga giãy chết.

Sau khi làm xong vẫn là Triều Bắc Sơn ôm y đi tẩy rửa —— kể từ khi tên nhóc này dựa vào tài nấu nướng đăng đường nhập thất tới nay, lúc lên giường ngày càng hung mãnh, Tạ Vọng gần như không còn sức lực tự mình tắm rửa. Dọn dẹp xong, Tạ Vọng mỏi mệt nằm trên giường, sờ soạng lấy điện thoại ra xem. Tin nhắn đầu tiên trên wechat khiến y giận quá chừng, thúc cùi chỏ vào ngực Triều Bắc Sơn đang trần truồng ôm hôn y từ phía sau.

Triều Bắc Sơn không tránh, bị y thụi một cú mà vẫn vui vẻ hỏi:

– Sao thế?

Tạ Vọng giơ điện thoại di động hỏi cậu:

– Chuyển tiền cho tôi làm gì?

– Phí dạy học riêng á. – Triều Bắc Sơn giải thích: “Em không thể nhận của anh được.”

Tạ Vọng xoay người mặt đối mặt với Triều Bắc Sơn, giơ tay vỗ mặt cậu một cái:

– Cậu bạn nhỏ, việc nào ra việc nấy, đừng rộn.

Triều Bắc Sơn cọ loạn trên cổ y, tay nào nặn cái mông đầy đặn của Tạ Vọng, nói lầm bầm:

– Vốn không thể nhận.

Tạ Vọng giễu cợt:

– Nguyên nhân?

Triều Bắc Sơn không lên tiếng, ngẩng đầu hôn y hồi lâu mới chịu buông ra, hùng hổ:

– Bây giờ là giờ làm bạn trai! Nào có chuyện dạy học cho chồng mà còn thu tiền?

Được, giỏi lắm.

Hiếm khi Tạ Vọng bị bật lại, nhất thời không tìm được lời đáp trả.

Ngày đó Tạ Vọng ký kết hiệp ước “Một giờ yêu” nhục nước mất quyền, bây giờ thì hối hận xanh ruột. Triều Bắc Sơn quả thực rất ngoan, ngày ngày đổi món đa dạng nấu cho y ăn, làm y không những không luyện được cơ bắp đẹp đẽ dù đăng ký lớp dạy riêng tận mấy vạn tệ mà còn mập lên một ký. Lúc cân y tức muốn chết, thế mà Triều Bắc Sơn lại rất nghiêm túc bảo:

– Bây giờ mông anh nhiều thịt lắm, sờ thoải mái hơn.

Thoải mái bố khỉ.

Lúc trước Tạ Vọng có hỏi Triều Bắc Sơn muốn thực hiện việc yêu kia khi nào trong ngày. Trước khi Triều Bắc Sơn trả lời Tạ Vọng nghĩ tới rất nhiều đáp án, có lẽ là sáng sớm, có thể đưa y đi làm; có lẽ là buổi trưa, có thể tới văn phòng luật ăn cơm trưa cùng y; có lẽ là buổi tối, tiện cho việc đòi hỏi nhiều đặc quyền trên giường. Nhưng ngạc nhiên là Triều Bắc Sơn không đưa ra một khoảng thời gian cụ thể nào cả —— cậu nói:

– Em muốn một tiếng sau khi em và anh vui vẻ với nhau xong.

Tạ Vọng vốn không hiểu mục đích khoảng thời gian linh hoạt cậu chọn, nhưng bây giờ y hiểu rồi. Y chưa từng yêu bao giờ, mỗi khi lên giường xong đều xoay người bỏ đi, cùng lắm là ngồi lại hút một điếu thuốc, chuyện trò đôi câu, đương nhiên không thể hiểu yêu sau khi làm xong có thể dính nhau tới mức nào.

Triều Bắc Sơn sẽ ôm y đi tắm, sẽ cùng y trần truồng dán sát vào nhau, vuốt ve, ôm nhau trao môi hôn. Triều Bắc Sơn giống như một kẻ mắc chứng đói khát da thịt, tận hưởng từng giây phút da kề da với y, nhìn y cười ngây ngô, dùng đầu lưỡi liếm láp những dấu hôn kia, ngậm núm vú ậm ờ tán gẫu với y, bóp lấy cánh mông y sờ soạng từ xương cụt lên trên, nếu cương cứng thì dõi mắt nhìn mặt y rồi dùng tay tuốt bắn ra, hoặc cọ cọ thứ cứng rắn kia lên đùi y, rầm rì xin Tạ Vọng sờ sờ mình, cuối cùng ôm eo y ngủ chung.

Tạ Vọng dần quen với phương thức sống chung như vậy.

Thất thần thoáng chốc, Triều Bắc Sơn ôm eo y trở mình để Tạ Vọng giạng chân nằm sấp trên người cậu. Tạ Vọng cau mày bóp mũi Triều Bắc Sơn, cắn răng nghiến lợi:

– Cố tình chuyển tiền cho tôi vào lúc này, làm sao, tiền chơi đĩ à?

– Sao có thể chứ! – Sinh vật đơn bào Triều Bắc Sơn nào nghĩ tới chuyện này, liền vội vàng giải thích: “Trước đó em vẫn luôn muốn trả lại cho anh, nhưng lại sợ anh nói. Hơn nữa…”

Tạ Vọng dự cảm cậu chẳng thốt được lời gì hay ho, cảnh giác hỏi:

– Hơn nữa cái gì?

Triều Bắc Sơn ngậm môi y, ậm ờ sửa sai:

– Hơn nữa anh chắc chắn quý giá hơn nhiều.

Tạ Vọng giận đến mức suýt phục vụ cho cậu một bạt tai, nhưng lại cắn răng chịu đựng, phải nhẫn. Y vỗ rớt cái tay Triều Bắc Sơn đang ôm eo mình ra, lườm cậu:

– Vậy cậu nói thử coi, anh Vọng của cậu đáng giá bao nhiêu?

Triều Bắc Sơn vậy mà lại nghiêm túc suy nghĩ một hồi, hoàn toàn không ý thức được đây là một cái hố, tính toán hồi lâu rồi mới trả lời:

– Gương mặt anh rất xinh đẹp, vóc người cũng đẹp, mông vừa nhiều thịt vừa mềm, eo thật thon, đầu v* màu hồng phấn, huyệt sau cũng có màu hồng phấn, vừa chặt vừa ướt, lúc nào cũng kẹp em phát sướng… Nên là, – Triều Bắc Sơn mở to hai mắt, gằn từng chữ nhấn mạnh: “Nên là rất đắt rất quý.”

Tạ Vọng trợn mắt há mồm, sửng sốt hồi lâu không lên tiếng.

Y chẳng phải chưa từng nghe qua mấy lời lưu manh trên giường kia, đàn ông càng khẩu dâm thân dưới càng cứng. Nhưng những lời Triều Bắc Sơn nói không phải vì khơi dậy ham muốn nhục dục của y, cũng không phải tăng thêm hứng thú giường chiếu, mà chỉ đơn thuần nghiêm túc đánh giá Tạ Vọng y trị giá bao nhiêu tiền. Người khác nói những lời này không chỉ khiếm nhã mà còn phản cảm, nhưng dáng vẻ Triều Bắc Sơn nghiêm túc bấm ngón tay đếm ưu điểm của y quả thực khiến người khác không đành lòng trách cứ. Triều Bắc Sơn ca ngợi y từ tận đáy lòng, khóe mắt đuôi mày toát lên vẻ si mê cùng yêu thích, điểm sáng gương mặt ngây ngô non nớt kia của cậu, thời điểm cậu nhìn Tạ Vọng tựa đang nhìn thấy tinh hà lộng lẫy.

Tạ Vọng đánh cậu một cái không nhẹ không nặng, khẽ mắng nhưng không có vẻ tức giận gì, nhắm hai mắt lại:

– Nhóc thúi.

Triều Bắc Sơn lại toét miệng cười, nâng mặt y hôn tới hôn lui, làm khóe miệng Tạ Vọng vương đầy nước miếng của cậu.

Trời vào thu thời tiết chuyển lạnh, cộng thêm đụng phải mùa mưa, gió thổi một cái là phải rùng mình. Trợ lý của Tạ Vọng xin nghỉ ốm nên y đành phải tự tới ngân hàng lấy hồ sơ, lúc quay về văn phòng luật đợi mãi mà chẳng thấy xe buýt đâu, mất hết kiên nhẫn y bèn chui vào trung tâm thương mại, định đi đường tắt về.

Đang giờ làm việc nên trong trung tâm thương mại không có nhiều người lắm. Tạ Vọng mua một ly Starbucks cầm trên tay, vừa uống vừa lấy di động ra gọi điện thoại:

– Tiểu Lưu, ngăn kéo thứ hai của tôi có hai hóa đơn, cậu cầm tới trung viện* một chuyến… – Y nói nửa chừng đột nhiên dừng lại.

(*) gốc 中院, mình tra thì có vẻ là cấp bậc tòa án của TQ, tòa án nhân dân tối cao, tòa án trung cấp và tòa án cơ sở, trung viện là trung cấp á, nếu sai thì sửa giúp tui nhé

Tiểu Lưu đầu bên kia hơi khó hiểu: 

– A lô? Tạ đại?

– Tới trung viên giao cho thẩm phán Ngô, đợi lát nữa tôi gửi wechat văn phòng làm việc với phương thức liên lạc của anh ta cho cậu. – Ánh mắt Tạ Vọng còn ngừng ở chỗ cũ, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi: “Cúp đây.”

Y bỏ điện thoại di động vào trong túi, hút một ngụm cà phê, bước vào cửa hàng. Nhân viên cửa hàng lập tức chào đón, nương theo ánh mắt y nhìn sang, nhiệt tình rao hàng: “Kiểu áo khoác dáng dài này bán rất chạy ạ, rất hợp để mặc trong thời tiết mấy ngày nay…”

Tạ Vọng nhìn chằm chằm cái áo kia, nuốt cà phê trong miệng, cắt ngang lời cô gái:

– Lấy size lớn nhất, tôi đi thanh toán.

Tạ Vọng quẹt thẻ, lúc xách túi ra khỏi trung tâm mua sắm cảm thấy hơi hối hận.

Từ ánh nhìn đầu tiên y đã thấy rất hợp với Triều Bắc Sơn. Thậm chí y còn tưởng tượng ra dáng vẻ Triều Bắc Sơn mặc chiếc áo này, chắc chắn rất đẹp, rất bắt mắt. Đây là hàng hiệu cao cấp tầm thấp*, chất liệu vải nỉ hai mặt, lại mua tại cửa hàng nên tất nhiên giá không hề rẻ. Tạ Vọng hối hận không phải vì tiêu hơn tám ngàn, mà vì y không nên mua quà cho Triều Bắc Sơn.

(*) Affordable luxury: đây là những mặt hàng hiệu cao cấp có giá cả khá phải chăng, khoảng từ vài trăm tới trên dưới một ngàn đô, nhắm tới số đông người tiêu dùng có mức sống khá giả. Một vài đại diện tiêu biểu của nhóm này như Coach, Marc Jacobs, DKNY…

Y lấy lý do gì để tặng? Lấy thân phận gì? Không thích hợp. Những bạn giường trước kia của Tạ Vọng đều có tuổi tác xấp xỉ y, năng lực tài chính cũng không kém y quá nhiều, y chưa bao giờ nghĩ sẽ mua bất cứ thứ gì tặng cho bọn họ. Nhưng Triều Bắc Sơn thì khác, tuổi tác nhỏ hơn y không ít, lại mới vừa bắt đầu công việc, mặc dù tiền lương không thấp nhưng Tạ Vọng vẫn vô thức xem như vãn bối mà chăm sóc. Tạ Vọng biết rất rõ Triều Bắc Sơn thích y nhiều đến mức nào, không phải y tự luyến mà là cậu bạn nhỏ viết hết thảy cảm xúc lên trên mặt, không thể nào lơ đi. Nếu y đã lặp đi lặp lại việc mình không muốn yêu đương thì không nên cho đối phương bất kỳ không gian ảo tưởng nào, không nên cho đối phương bất kỳ ảo giác mình cũng thích cậu ấy.

Nhưng Tạ Vọng vẫn mua. Y bung dù, trên đường về văn phòng luật y không yên lòng nhìn chằm chằm vết nứt trên gạch lát đường, giẫm lên từng bước một, một vài viên gạch lắc lư bắn một ít nước bẩn lên giày y.

Lúc Tiểu Lưu trở về từ tòa án có đưa cho y mấy tờ thông báo lập chuyên án, khi đưa cho y thì nhìn thấy túi đồ trên bàn, kinh ngạc nói:

– Tạ đại đi mua quần áo hả?

Tạ Vọng dời mắt khỏi màn hình laptop, “Ừ” một tiếng: “Tặng người ta.”

Tiểu Lưu vốn chỉ thuận miệng hỏi một chút, nghe câu trả lời thì lập tức hóng hớt, tràn trề hứng thú nhìn Tạ Vọng mấy lần, đè thấp giọng nói khẽ:

– Định tặng cho luật sư Hứa hả?

Tạ Vọng sửng sốt. Hứa Kỳ là bạn giường trước đây của y, cũng làm ở chỗ này, nhưng mà không phụ trách cùng thể loại án với y. Hứa Kỳ nhỏ hơn Tạ Vọng bốn, năm tuổi, tướng mạo rất xuất chúng nhưng tính cách rất tồi tệ, Tạ Vọng lên giường với hắn hai tháng thì phát hiện cuộc sống riêng của Hứa Kỳ vô cùng hỗn loạn nên nhanh chóng quyết định cắt đứt quan hệ. Mặc dù không lui tới nữa nhưng dù sao cũng cùng làm trong văn phòng luật, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không cần phải khiến quan hệ khó xử, hai người vẫn duy trì quan hệ đồng nghiệp bình thường, coi như yên ổn không có chuyện gì.

Nhưng mà Hứa Kỳ không biết giữ mồm giữ miệng, lỡ miệng nói ra nên không ít người trong văn phòng biết hai người bọn họ từng qua lại mấy năm trước. Gần đây hai người cùng tham gia một hạng mục tái tổ chức phá sản*, khó tránh khỏi lại có tiếp xúc, rất nhiều người suy đoán bọn họ có vẻ muốn nối lại tình xưa, ánh mắt nhìn hai người cũng lộ vẻ mờ ám.

(*) gốc 破产重组, tra ra thấy giữa tái cơ cấu và phá sản không liên quan lắm, ai biết thì giúp mình nhé

Tạ Vọng dừng một chút, hỏi:

– Sao lại nói vậy?

Tiểu Lưu nháy nháy mắt, bày ra vẻ mặt “Em hiểu mà”, nói một cách thần bí:

– Tuần tới là sinh nhật của luật sư Hứa mà, dễ đoán lắm.

Tạ Vọng nào biết sinh nhật của tên chó Hứa Kỳ kia, vốn dĩ y chả quan tâm, cũng chưa từng nghĩ tới việc tặng quà. Nhưng Tiểu Lưu vừa nói thế y lại do dự, dẫu sao món quà này tặng cho Triều Bắc Sơn cũng không thích hợp lắm. Tạ Vọng bóp túi giấy đựng quần áo, ngón tay hơi dùng sức, cân nhắc một hồi mới lên tiếng:

– … Đúng là tặng cho luật sư Hứa.

Tiểu Lưu không chú ý tới vẻ mặt là lạ của y, phấn khích hét lên:

– Wow, em có thể nhìn chút không?

Tạ Vọng uể oải gật đầu, xoa xoa sống mũi.

Tiểu Lưu lấy đồ ra, giũ phẳng rồi nhìn một lát, ánh mắt sáng lên:

– Vãi, đúng là đắt xắt ra miếng! – Thưởng thức phút chốc, lúc cất đi chợt thấy có hơi sai sai: “Nhưng mà Tạ đại ơi, hình như size anh mua hơi lớn thì phải?”

Hứa Kỳ cao hơn mét tám một xíu, vóc dáng xêm xêm với Tạ Vọng, mặc vào quả thực hơi rộng.

Tạ Vọng nghe xong lại thở phào nhẹ nhõm, gấp kỹ áo bỏ lại vào túi, lộ ra nụ cười mỉm như trút được gánh nặng:

– Đúng là lớn thật, lúc mua không để ý, để tôi đi đổi quà khác.

“Đẹp không?”

Từ lúc nhận được quà Triều Bắc Sơn kích động cực, mặc vào là không muốn cởi ra, xoay qua xoay lại trước gương mãi. Như dự đoán, cậu mặc đẹp vô cùng, phô ra vóc người vai rộng chân dài của cậu, cộng thêm gương mặt anh tuấn kia nữa nên trông còn đẹp hơn người mẫu. Tạ Vọng ngồi trên sô pha nhìn Triều Bắc Sơn đi tới đi lui, không nhịn cười được:

– Vui thế à?

Triều Bắc Sơn gật đầu liên tục, miệng sắp ngoác đến tận mang tai, ôm chầm lấy Tạ Vọng. Tạ Vọng bất ngờ không kịp đề phòng, vô thức vòng tay qua cổ cậu, kế đó Triều Bắc Sơn ôm lấy y xoay hai vòng.

Triều Bắc Sơn ôm y như chú rể ôm cô dâu, vừa thành kính vừa vui sướng hôn lên môi y, mắt ướt nhòe dõi trông Tạ Vọng, giọng nói cũng lộ ra thương yêu nồng đậm:

– Vui lắm, vui chết mất.

Cậu nâng mông Tạ Vọng đi lại mấy bước, đoạn ngồi xuống sô pha ôm Tạ Vọng đặt lên trên đùi mình, hít hà mùi hương y thật sâu, hôn từ sau tai hôn đến bả vai, lại từ bả vai kéo tới đầu ngón tay. Triều Bắc Sơn ôm Tạ Vọng rất chặt, hệt trẻ con ôm ghì hũ kẹo của mình, siết lấy ngọt ngào vào trong tâm khảm. Rất lâu về sau Tạ Vọng vẫn còn nhớ giọng điệu Triều Bắc Sơn khi ấy, vượt núi băng đèo chạm tới hoàng hôn rực rỡ, một đóa hoa nở rộ trong đêm đông yên tĩnh, hoặc một vốc nước suối ngọt trên đường dài sa mạc, cũng không so được niềm vui thích cả thế giới say mê nhảy múa trong tim.

“Cảm ơn, cảm ơn anh.” Đôi môi Triều Bắc Sơn kề sát làn da y, nụ hôn nóng bỏng: 

– Mãi mãi, mãi mãi thích anh.