Minh Hôn

Chương 3




Phần 3/5

11

Buổi sáng, tôi đến trường.

Chợt nhận ra có một số luồng khí kỳ lạ đang tụ lại phía trên trường. Nhưng có vẻ như nó sẽ không làm hại đến ai nên tôi không quá để tâm lắm.

Vừa bước vào lớp, Hạ Hạ đã kéo tôi về chỗ ngồi hai mắt sáng ngời.

"Oánh Oánh, tớ thực sự không ngờ cậu lại là cái kia. Cậu cũng quá trâu bò rồi! Lúc dì tớ về thì bắt đầu mua thức ăn cho chó và cát vệ sinh cho mèo. Cậu có thể bí mật nói cho tớ biết khi nào em họ tớ đầu thai không?"

Tôi chỉ trả lời: “Chuyện này không cần vội, duyên phận khi cần đến nó sẽ tự đến”.

Hạ Hạ như chợt nhận ra, "Ồ, tớ biết rồi, đó là một điều cấm kỵ trong ngành phải không? Thiên cơ không thể tiết lộ!"

Hạ Hạ còn muốn nói gì nữa. Nhưng ánh mắt chợt hướng ra cửa.

Tê!

Cậu ấy đột nhiên hít hà một hơi.???

Những người trong lớp dường như cũng nhìn thấy điều gì đó.

Thấp giọng kêu lên: "Trời ạ! Đó là đại minh tinh sao? Là ai vậy? Sao tớ chưa thấy bao giờ!"

"Đẹp trai quá! Mlem mlem! Lưu bí thư, nhanh lên, trong ba phút, tớ muốn biết tất cả thông tin của anh ấy!"

"Wao, Uyển Đình, Uyển Đình, đẹp trai như vậy, có phải anh ta tới tìm cậu không? "

Có người nào đó kéo hoa khôi Lý Uyển Đình tới.

Cậu ta thẹn thùng rụt rè, khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía cửa đầy mong đợi.

Lúc này, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng từ ngoài cửa truyền đến.

"Chào bạn học, bạn có thể giúp tôi gọi Vương Oánh Oánh ra đây được không?"

Tôi hơi nghi hoặc quay đầu lại, khi nhìn thấy người mặc âu phục chỉnh tề ở cửa.

Bỗng khựng lại.

La Diêm!

Anh không phải là quỷ à? Sao lại dám xuất hiện công khai giữa ban ngày như vậy chứ?

Nhân viên ở địa phủ không một ai để ý sao?

Dưới ánh mắt kinh ngạc của những bạn học khác và Hạ Hạ.

Tôi vội vàng đi ra cửa: "Sao anh lại tới đây? Mau đi với em."

Tôi nắm lấy bàn tay to mảnh mai của anh, kéo anh rời đi.

Không quan tâm tới bàn tay lạnh buốt của anh.

Khóe miệng La Diêm nở một nụ cười nhạt, mặc cho tôi kéo anh đi.

Đến một góc khuất, tôi vội hỏi anh: “Anh xuất hiện thế này sẽ không có chuyện gì đúng không?”.

La Diêm khẽ cụp mắt xuống, nhìn tôi cười lắc đầu.

"Không có chuyện gì đâu, em yên tâm đi. Hôm nay là sinh nhật của em, anh đến đưa đèn hộ mệnh cho em."

Anh lấy ra một mặt dây chuyền hình viên kim cương được buộc bằng một sợi dây màu đỏ, trong suốt như pha lê.

Nếu nhìn kỹ, có thể mơ hồ thấy một ngọn lửa đang cháy bên trong.

La Diêm đích thân giúp tôi đeo nó vào và buộc lại.

Anh trịnh trọng nói với tôi: “Nếu đèn sinh mệnh vụt tắt, em cứ ở yên một chỗ, anh sẽ nhanh chóng đến cứu em”.

Nó có liên quan đến tính mạng của tôi, nên tôi gật gật đầu và ghi nhớ rất kĩ.

Tôi sợ nếu anh trực tiếp xuất hiện vào ban ngày như thế này, mà bị nhân viên dưới địa phủ phát hiện, anh sẽ bị trừng phạt.

Vậy nên tôi thúc giục anh nhanh chóng quay trở về.

12

Khi quay lại lớp, mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng.

Hạ Hạ hào hứng hỏi.

"Oánh Oánh, anh chàng đẹp trai vừa rồi tìm cậu là ai vậy? Anh ấy đẹp trai thật đấy, thậm chí còn đẹp trai hơn cả người nổi tiếng! Cực kì giống mấy anh tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết!"

Mấy người Lý Uyển Đình cũng lặng lẽ vểnh tai lên nghe ngóng.

Tôi lại không thể nói đó là đối tượng minh hôn của tôi được. Nghĩ một hồi tôi trả lời Hạ Hạ: "Bạn trai."

Tôi cảm giác Lý Uyển Đình đang lặng lẽ nhìn tôi.

Buổi chiều, Hạ Hạ thì thầm với tôi: "Nói bạn trai cậu đừng đến trường thì tốt hơn. Lý Uyển Đình giống như nhìn ra bạn trai cậu rất nhiều tiền, quần áo anh ấy mặc cũng không rẻ. Chắc cậu ta có cảm tình rồi, cậu ta đang đi khắp nơi hỏi thăm tin tức bạn trai cậu đấy."

Tôi nhướng mày, có chút muốn cười.

Những món đồ La Diêm mặc, thậm chí cả biệt thự anh ở, đều là người khác đốt cho anh ấy đấy.

Mấy ngày kế tiếp, tôi đều có cảm giác luồng không khí quỷ dị phía trên trường tụ lại ngày càng nhiều.

Mới ngồi xuống không lâu. Hạ Hạ thần bí chạy tới lấy ra một lá bùa Phật cho tôi xem.

"Oánh Oánh, cậu mau giúp tớ xem thử lá bùa này có thực sự được thánh hiến không?"

Cậu ấy mở rộng lòng bàn tay, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy lá bùa Phật có màu sắc rực rỡ như thế này.

Tôi có cảm giác một hơi thở lạnh lẽo, tà ác đang phả thẳng vào người mình.

Đèn hộ mệnh trên người tôi hơi hơi nóng lên một chút.

Nhìn lá bùa Phật của Hạ Hạ lần nữa, lần này nó không còn rực rỡ mà ngược lại trở nên vô cùng ảm đạm và buồn tẻ.

Biểu cảm tôi lập tức thay đổi , nghiêm túc hỏi:.

"Cậu lấy cái bùa hộ mệnh này ở đâu?"

13

Hạ Hạ thấy biểu hiện của tôi không đúng.

Cậu ấy có chút lo lắng, vội trả lời.

“Ừm, chị hàng xóm bán cho tớ, chị ấy nói lá bùa này cầu từ Thái Lan về, luôn đeo bên mình sẽ khiến mình dần trở nên đẹp hơn, đặc biệt nó rất là linh nghiệm!

Trong hai tháng qua, làn da của chị ấy được cải thiện rất nhiều, bây giờ chị ấy thực sự rất xinh đẹp, làm sao vậy?
Chẳng lẽ mình bị lừa rồi sao? "

Tôi cau mày nhìn qua lá bùa, "Đừng mang theo, có vấn đề."

Tôi cảm thấy hào quang trên lá bùa Phật này hơi giống luồng khí đáng ngại bao trùm ngôi trường.

Tôi nghĩ đây có lẽ là một điềm báo chăng.
Nhưng lại không biết khi nào nó sẽ bắt đầu.

Xung quanh ngày càng nhiều học sinh thảo luận về lá bùa Phật này.

"Uyển Đình, bùa Phật của cậu thật lợi hại, tớ mới đeo có hai ngày, mụn đều đã không còn!"

"Đúng vậy, các cậu không phát hiện Uyển Đỉnh càng ngày càng đẹp hơn sao? Làn da lại vô cùng mịn màng!"

"Uyển Đình, tớ cũng muốn trở nên xinh đẹp, cậu cũng mua giúp tớ một cái được không?"

Lý Uyển Đình cười gật đầu: "Không thành vấn đề."

Cậu ta còn lớn tiếng hỏi: “Còn ai muốn mua thì nói với tớ, cái này phải đặt trước mới mua được”.

Hạ Hạ có chút tâm động.

Hỏi tôi: "Oánh Oánh, lá bùa Phật này thực sự có vấn đề sao? Cậu thấy đấy, mọi người xung quanh dùng đều không có việc gì, ngược lại càng trở nên xinh đẹp hơn."

Hạ Hạ không biết tất cả bọn họ đều đang bị tà khí quấn quanh.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, nhẹ thì bệnh tật quấn lấy, nặng thì đột tử.

Tôi kiên quyết lắc đầu.

"Lá bùa Phật đó tuyệt đối không được đeo bên mình.

Nếu không sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện."

Vừa dứt lời, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.

Là Triệu Thục Phân bàn sau.

Cậu ta lớn tiếng nói: "Uyển Đình, Vương Oánh Oánh nói bùa Phật của cậu có vấn đề, cậu mà đeo nó sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!"

Hầu hết mọi người đều nhìn về phía tôi.

Lý Uyển Đình cau mày, đứng dậy đi về phía tôi.

"Vương Oánh Oánh, cậu tốt nhất nên nói cho rõ ràng, bùa Phật của tôi thì có vấn đề gì?"

Mặt khác những nữ sinh xung quanh chế nhạo tôi.

"Chẳng lẽ cậu không có khả năng mua nổi, sợ mọi người trong lớp đẹp hơn cậu, cho nên cố ý nói như vậy?"

"Vương Oánh Oánh nhất định là sợ Uyển Đình càng ngày càng xinh đẹp, rồi mê hoặc bạn trai cậu ta. Cho nên vừa rồi ghen ghét không được, mới kêu lá bùa Phật này có vấn đề."

"Thì ra là vậy, Vương Oánh Oánh, cậu lòng dạ hẹp hòi như vậy, bạn trai cậu nhất định là bị mù rồi mới coi trọng cậu, sớm muộn gì anh ta cũng bị người khác cướp đi thôi."

Tôi suýt nữa bị lời nói của họ chọc cười, không nói nên lời: "Tin hay không thì tùy. Còn bạn trai của tôi, không ai có thể cướp được anh ấy."

Về phần có quỷ nào cướp anh ấy đi hay không, thì tôi cũng không biết.

Vừa dứt lời, Lý Uyển Đình đã cười lạnh một tiếng:

"Ban đầu tôi không có hứng thú với bạn trai cậu. Nhưng nếu cậu đã cố ý khiêu khích, vậy tôi không bằng thử xem. Vương Oánh Oánh, cậu cứ chờ khóc đi, bạn trai cậu sẽ trở thành người của tôi." "

14

Tôi không quá đem lời của Lý Uyển Đình để trong lòng.

Bởi vì đến cả cơ hội nhìn thấy La Diêm cũng không có, nói gì đến cướp bạn trai tôi.

Thời gian cứ thế trôi qua, người đeo tấm bùa Phật ngày càng nhiều.

Thậm chí, một số nam sinh nghe nói đeo nó có thể khiến họ đẹp trai hơn, cũng bắt đầu học theo.

Những gì tôi thấy chỉ là tà khí bao trùm ngôi trường tụ lại ngày càng nhiều hơn.

Tôi luôn có cảm giác như sắp có chuyện lớn xảy ra.

Quả nhiên!

Buổi chiều, trong giờ học thể dục, không biết lý do gì mà bất ngờ xảy ra xích mích, hai người đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu.

Càng đáng sợ hơn chính là có mấy nữ sinh chạy tới hóng chuyện. Chạy chưa đến nơi, liền ngã xuống đất xuýt ngỏm củ tỏi.

Họ được đưa đến bệnh viện cấp cứu, sau đó phát hiện ra rất nhiều chỗ bị gãy xương, thậm chí còn nứt xương.

Xem ra xương cốt quá giòn, mới ngã có một cái mà đã thành ra trọng thương nghiêm trọng.

Sự việc vẫn chưa được giải quyết thì ngày hôm sau, lại có người vô tình ngã cầu thang. Nhưng lần này không may mắn như vậy, nữ sinh đó ngã gãy cổ, tử vong ngay tại chỗ!

Hơn nữa, một số học sinh ho khan vì cảm mạo, lại đột nhiên ho ra máu, được đưa đi cấp cứu ngay trong đêm.

Hai ngày sau đó nữa, lại xảy ra rất nhiều vụ tử vong ngoài ý muốn!

Mọi người trong trường bắt đầu hoảng sợ, cuối cùng họ đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trong lớp thầy giáo vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh: "Các em có gặp phải vấn đề gì hay xảy ra bất cứ chuyện gì thì đừng cố giấu giếm mà hãy nói ra, có thể sẽ liên quan đến tính mạng các em, nghe rõ chưa?"

Cảnh sát cũng tới trường để điều tra.

Bọn họ chỉ đơn giản lấy ra lá bùa, rồi hỏi: "Trong số những bạn học ở đây, những ai đã từng sử dụng lá bùa này? Các em mua nó ở đâu?"

Trong một lớp có hơn phân nửa đều có, bọn họ đang thất thần nhìn nhau.

Rất nhiều người đã bị gọi ra để thẩm vấn.

Hạ Hạ không thể tin nhìn tôi, "Oánh Oánh, mấy cái bùa thật sự là hại người sao?"

Tôi cau mày gật đầu, "Không thoát được không có can hệ."

15

Mọi người trong trường rất mau nhận ra, những học sinh bị thương hoặc tử vong ngoài ý muốn đều là do đeo lá bùa.

Ngay cả cảnh sát cũng hỏi về lá bùa, khiến nhiều người sợ hãi căn bản không dám đeo nó lần nữa.

Nhưng vào một ngày nọ, một nữ sinh trong lớp đột nhiên chạm vào cổ mình, rồi hét toáng lên.

"A a! Tấm bùa này, rõ ràng tối hôm qua đã ném vào thùng rác rồi, sao bây giờ nó lại xuất hiện trên cổ tôi?"

Sắc mặt mọi người xung quanh liền biến sắc, họ vội vàng kiểm tra cổ mình.

"Rõ ràng hôm qua tớ đã ném nó xuống sông, nó quay trở lại rồi!"

Các bạn trong lớp sợ tới mức mặt mày tái mét, trắng bệch.

Bọn họ vội vàng đi chất vấn Lý Uyển Đình: "Uyển Đình, tấm bùa này rốt cuộc là cậu mua ở đâu? Tại sao tôi lại không vứt nó được? Có phải nó sẽ hại chết chúng ta không?"

Sắc mặt Lý Uyển Đình xanh mét, "Tớ là ở trong chùa cầu nguyện, hơn nữa cảnh sát cũng không có nói nó sẽ hại chết người, ai biết có phải có người giở trò, cố ý đồn đãi tấm bùa là có vấn đề hay không!"

Lý Uyển Đình nói, đột nhiên quay qua nhìn tôi.

Quá rõ ràng rồi, bọn họ là đang hoài nghi tôi giở trò.

Tôi có một ưu điểm, là không thể chịu được việc bị khiêu khích.

Lập tức cười lạnh nói: "Đeo lá bùa này, nhẹ thì bị thương, mà nặng thì ngủm củ tỏi. Trong lớp ai muốn giải lá bùa này, cuối tuần có thể tới tìm tớ, tớ sẽ giảm giá cho mọi người, hoan nghênh."

Hạ Hạ cũng vội vàng nói: "Đừng nhìn Oánh Oánh ngày thường không thích nói chuyện, thật ra cậu ấy rất có bản lĩnh nha! Lúc trước liếc mắt một cái đã thấy lá bùa có gì đó không ổn."

Tôi có thể nhìn ra những bạn học trong lớp đã bắt đầu tâm động.

Nghĩ đã đến lúc nên chuẩn bị trước nhiều đồ nghề hơn rồi, đỡ đến lúc đó lại không đủ dùng.

Không nghĩ tới, còn chưa tới cuối tuần, chủ nhiệm lớp đã đưa La Diêm tới.

Anh mặc một bộ vest cao cấp, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm. Mọi người nhìn thấy anh, đột nhiên quay qua nhìn tôi.

Còn tôi thì nhìn anh với ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.

Thấy đôi mắt tôi trợn tròn, anh khẽ mỉm cười với tôi.

Lúc này, chủ nhiệm lớp giới thiệu: "Đây là Thầy La Diêm sắp tốt nghiệp năm cuối đến lớp chúng ta thực tập, mọi người cùng hoan nghênh thầy ấy."