Bị Dư Mặc ôm vào lòng, Lạc Vân quả thật cũng có vài phần hoảng sợ, thậm chí hoài nghi có phải hắn đã hạ quyết tâm muốn giết mình hay không.
Cho đến khi cảm nhận được bả vai cùng bàn tay của đối phương đều đang run lên nhè nhẹ, tựa như cố đè nén cảm xúc gì đó, Lạc Vân mới ngơ ngác hỏi: "Dư Mặc...ngươi đang khóc sao?"
Không trả lời, Dư Mặc cũng chỉ yên lặng ôm chặt lấy Lạc Vân, tựa hồ muốn thông qua cách này, giữ lấy một chút cảm giác an toàn.
"Vân nhi...ta đã rất tức giận..."
"Nhưng so với tất cả, ta lại càng cảm thấy sợ hãi hơn..." Không phải là người giỏi ăn nói, nên thời khắc này, Dư Mặc cũng chỉ có thể diễn đạt một cách rất chậm rãi, cố gắng để Lạc Vân hiểu được nỗi bất an trong lòng mình.
Giây phút vén khăn voan lên, nhìn thấy gương mặt xa lạ của thiếu niên được đưa đến làm cống phẩm đó, hắn chỉ có cảm giác đầu óc trống rỗng, giống như cả thế giới đều vỡ tan trong phút chốc.
Có trời mới biết, khi tất cả liên hệ với y đều hoàn toàn đứt đoạn, giống như là bị sức mạnh linh dị nào đó ngăn chặn, hắn đã lo lắng đến mức nào...
Không biết sau khi tỉnh dậy, phát hiện mình bị đưa đến Linh Vực, y có thể sợ hãi, hoảng loạn hay không.
Lại càng không biết, liệu tên lệ quỷ kia có giống như đại đa số những lệ quỷ khác, không có tư duy cùng trí thông minh, chỉ có thể hành động theo bản năng mà xem y thành thức ăn, làm tổn thương y...
Thậm chí, cho đến khi đã gặp được y, xác định y vẫn an toàn. Hắn vẫn không khống chế được mà lo nghĩ, hiện tại y sống có tốt không, có đói, có lạnh không...
"Thật may...Vân nhi vẫn còn sống..."
"Nếu Vân nhi cứ thế rời bỏ thế giới này, triệt để rời xa ta, ta nhất định sẽ phát điên lên mất."
Lần đầu chứng kiến cảnh lệ quỷ rơi lệ, Lạc Vân bây giờ cũng đã bắt đầu luống cuống tay chân, không biết làm sao. Nhất là khi đối phương còn là "thanh mai trúc mã" lớn lên cùng mình ở thế giới này...
Ấn tượng bình thường mà Dư Mặc mang đến cho y, luôn là lạnh lùng, cường thế, lại tràn ngập cảm giác thần bí. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, y có lẽ cũng sẽ không dám tin, hắn còn có một mặt khác như vậy...
"Vân nhi...xin lỗi..."
"Thật sự xin lỗi...ta thật sự không muốn khiến ngươi hoảng sợ như vậy đâu, nhưng ta thật sự không khống chế nổi bản thân mình..."
Mặc dù ở giữa có thể có nhiều khúc chiết, nhưng gần như tất cả lệ quỷ trên thế giới này, đều là được sinh ra từ thù hận và vô số oán niệm.
Mà việc đó, cũng dẫn đến đa số lệ quỷ đều có đầu óc không quá bình thường, tâm tình tiêu cực cũng bị phóng đại lên vô số lần, tính cách tàn bạo, khát máu.
Cho nên, không cần nói cũng biết, vì không để những cảm xúc như ghen tuông, đố kị, lo lắng, sợ hãi,... trong lòng mình hoàn toàn bộc phát ra, hắn cũng đã cố gắng khắc chế như thế nào.
Biết được hắn là vì quan tâm an nguy của mình nên mới đánh mất sự bình tĩnh như vậy, Lạc Vân thật sự cũng không biết nên mở miệng trách mắng hắn ra sao.
Vuốt ve sống lưng của hắn, Lạc Vân lại có ảo giác, chính mình không phải đang ôm một lệ quỷ hung tàn, mà chỉ là một chú cún to xác: "Không sao, ta không trách ngươi..."
So với những gì mà hai kẻ phản bội kia đã làm, chút dọa dẫm trong lúc giận dỗi này của hắn, ở trong mắt y, kỳ thực cũng chẳng khác gì trò trẻ con cả.
"Ngươi không cần lo, ta đang sống rất tốt, cũng không thiếu ăn thiếu mặc gì cả, Diệp Tư Thần...ừm, chính là lệ quỷ đang ở bên cạnh ta, cũng đối xử với ta rất tốt, không hề làm tổn thương ta chút nào..."
"Vân nhi, vậy ngươi có biết, hắn đã đưa ngươi đến nơi nào hay không?"
Có chút sửng sốt trước nghi vấn của Dư Mặc, Lạc Vân cũng không trả lời ngay lập tức. Trái lại, lại có phần do dự, không biết có nên nói ra vị trí thật sự của mình hay không.
Đương nhiên, Lạc Vân do dự như vậy cũng không phải là vì kiêng kỵ hay không tin tưởng Dư Mặc, mà chỉ đơn thuần là vì, y biết rất rõ, đừng nhìn bình thường ở trước mặt y, hai người bọn họ đều xem như "ôn hòa", "dễ gần", nhưng trên thực chất, thân là lệ quỷ, bất kể là Dư Mặc hay Diệp Tư Thần, thì cũng đều chẳng phải là người dễ sống chung gì.
Một khi để hai vị lệ quỷ này gặp nhau, dùng đầu gối cũng có thể nghĩ ra, nhất định sẽ là cảnh tượng không tốt đẹp gì.
Nhẹ thì Lữ Bố chiến Đổng Trác, nặng thì trực tiếp mở ra thế chiến thứ ba...
Chỉ mới tưởng tượng một chút, Lạc Vân cũng đã rùng mình lắc đầu, trong nháy mắt liền làm ra quyết định, vì để tương lai có thể sống yên ổn một chút, thời gian sắp tới, tuyệt đối không thể để Dư Mặc và Diệp Tư Thần chạm mặt nhau!
Rõ ràng cũng xem như là một nửa người bị hại, hơn nữa còn mang ý tốt, nhưng sau khi quyết định nói dối Dư Mặc, trong lòng Lạc Vân lại chỉ dâng lên một cảm giác rất quái dị...
Giống như, chính mình là tra nam bắt cá hai tay, đang cố dụ dỗ "thiếu niên" nhà lành.
Lúc này, dưới sự chờ mong của Dư Mặc, Lạc Vân chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Ngay khi y sắp hé môi, chuẩn bị nói gì đó, thì lúc này, một lực hút vô hình cũng đã đột ngột rơi vào trên người y, khiến y có cảm giác cả người mất trọng lực, trời đất quay cuồng.
Đợi khi mở mắt ra lần nữa, mới phát hiện, chính mình đã quay trở lại phòng ngủ trong Thiên Vân Quan.
Hoặc đổi một cách nói khác, đó chính là tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Ngẩn ngơ nằm yên, cho dù không tận mắt thấy được, nhưng Lạc Vân vẫn có thể chắc chắn, sau khi nhìn thấy y biến mất ở ngay trước mắt, lại không có được câu trả lời mà mình muốn đạt được nhất, Dư Mặc nhất định sẽ lại nổi điên!
**Mặc Mặc kiểu: "...Lại giỡn mặt với nhau đấy à? Ta cảm thấy tác giả đang nhắm vào ta, nhưng ta lại không có chứng cứ."