Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 197




Cửa hàng Á Phi Âu là trung tâm quần áo lớn nhất thành phố này, số lượng quần áo ở đây chiếm hơn ba mươi phần trăm tổng sản phẩm may mặc của thành phố, chưa kể đến chất lượng cũng thuộc hàng tốt nhất, giá thành rẻ nên khá nhiều người tới đây mua sắm.

Bạch Khôi Nguyên dắt tay Minh Hoa đi vào trong, hai người đi qua khoản đất có trận pháp phía bên dưới làm cánh cửa trước mắt tự động mở ra. Ở bên trong gió nhẹ thổi qua mái tóc dài của cô, Minh Hoa thấy trần trên đầu dán kín phong phù, phong trận làm mát nơi này.

Quả thật nơi này rất lớn, bên trái cô là những nơi trưng bày, treo đồ dành cho nam nhân nên khá đông nam nhân ở bên này, còn phía bên phải, khắp nơi trang trí màu sắc hồng nhạt yểu điệu dành cho nữ giới. Bạch Khôi Nguyên và Minh Hoa đang đi tới đó.

Minh Hoa ở phía sau có thể cảm nhận được bàn tay rắn rỏi của hắn, ngoài phụ thân và Thiên Tuệ tỉ tỉ ra, chỉ có một người có thể mang lại cảm giác ấm áp này. Mười năm ở thế giới bóng đêm kia, khoản thời gian sánh bước cùng người đó làm cô không thể nào quên được. Ở gần người đó mọi sát khí, sự cuồng bạo thiết huyết trong người cô như dịu đi.

Hắn và cô đang tới quầy bán đồ xa hoa nhất. Vì nơi đây chất lượng đồ cao nhất nhưng giá cả lại khá chát. Dù là phái nữ có tâm hồn mua sắm cũng phải cân nhắc kỹ khi tới đây. Lí do đắt bởi vì toàn bộ vải cấu thành đều từ yêu thú săn bắt mà có, mà đã là yêu thú thì cái giá không hề rẻ chút nào, ra được sản phẩm có khi còn mắc hơn cả lúc thu mua nguyên liệu.

“Nhìn kìa, Bạch thiếu gia chủ tới.” Có nhân viên nhìn thấy Bạch Khôi Nguyên thì vội kêu lên cho các đồng nghiệp biết.

Các nhân viên làm việc ở đây, ai cũng thuộc nằm lòng danh sách những thành viên hiện tại của Bạch gia cũng như những nhân vật cần để tâm đến. Bọn họ cũng được huấn luyện kỹ càng, ăn mặc lịch sự, kỹ năng giao tiếp lão luyện.

“Thật sự là Bạch thiếu gia chủ rồi.”

Nhân viên nữ mặc áo phục nữ màu lam của cửa hàng nhìn thấy Minh Hoa theo sau Bạch Khôi Nguyên thì hô lên: “Ta có nhìn lầm không, ngài ấy đang dẫn theo một cô gái kìa.”

“Không thể nào, ta còn tưởng người như ngài ấy không gần nữ sắc, chỉ thích đoạn tụ chứ.” Nhân viên nữ mặc áo vàng nói. Điều này ai cũng ngầm hiểu cả, Bạch Khôi Nguyên trải qua hai mươi mốt mùa xuân rồi thế mà không có lấy một bóng hồng cạnh bên. Không chỉ tộc nhân mà người xung quanh, nhân viên cấp dưới cũng có suy nghĩ sâu xa.

“Có ai muốn cược cửa hàng mà ngài ấy chọn không?” Một nhân viên nổi hứng chơi đùa đưa ra đề nghị.

“Chơi! Ta theo một khối tinh thạch sơ cấp.”

“Ta nửa khối sơ cấp.”

“Ta đặt hai khối.”

“Ta...”

“...”

Năm nhân viên nữ của năm quầy quần áo cùng tham gia cá cược rồi tách ra. Vẻ mặt ai nấy vô cùng mong chờ nhìn về hướng hai người đang tới, thầm cầu nguyện họ đi về quầy của mình.

Bạch Khôi Nguyên vừa đi vừa giới thiệu sơ bộ cho Minh Hoa cái trung tâm cũng như từng khu từng khu. Khi hai người bước chân vào khu vực này cả năm người bọn họ như nín thở, trận cược đã có nửa bước thắng rồi.

“Kính chào Bạch thiếu gia.” Nhân viên nữ áo đỏ cúi nửa đầu cung kính chào. Trong lòng vô cùng hi vọng thiếu gia sẽ chọn gian này.

“Ha ha, ngày tốt lành. Ta có một người bạn muốn mua vài bộ quần áo ở đây.” Bạch Khôi Nguyên cười lịch sự.

Các nhân viên bắn cho nhân viên nữ kia ánh mắt nghiến răng nghiến lợi thì bọn họ đồng loạt nhìn thấy dung mạo của Minh Hoa.

Một thiếu nữ có chiều cao khiêm tốn với mái tóc trắng mượt dài, trên đầu đeo ruy băng tai thỏ, đôi mắt tử sắc trong suốt đơn thuần cùng đôi má trắng mềm mại chọc người ta muốn phạm lỗi.

“Oa...” Tất cả năm nhân viên nữ bị vẻ ngoài manh manh của Minh Hoa chọc vào tim. Thiên tính phái nữ yêu cái đẹp, thích sự dễ thương sao có thể chịu được loại công kích này. Bọn họ đều nhao nhao lại chỗ Minh Hoa, bỏ qua cả vị Bạch thiếu gia kia, liên tiếp hỏi.

“Vị muội muội này, muội dùng phấn gì mà sao da lại mịn màng thế?”

“Trên đời sao lại có một thiên thần thế này...”

“Oa ơi dễ thương, muốn cắn một ngụm...”

“Ai đó ngăn ta lại đi, ta muốn phạm tội quá...”

“Ta bị bội thực rồi...”

“...”

Bọn họ vô cùng nhiệt tình hỏi hang liên tục, chỉ thiếu điều xông lên chà đạp người ta mà thôi. Đến Bạch Khôi Nguyên cũng thấy khá ngạc nhiên, cái khí thế chết chóc người lạ chớ gần kia đâu rồi chứ.

Ứng nghiệm với suy nghĩ của hắn, nhiệt độ quanh người Minh Hoa đang giảm dần mà các sắc nữ này lại không hề hay biết. Có người sắp chạm vào đầu Minh Hoa thì Bạch Khôi Nguyên mới ho nhẹ nhắc nhở bọn họ: “Chúng ta đến để mua đồ.”

Không phải để bán manh cho các người, hắn cũng vừa cứu một màng người đấy.

Nghe thấy nhắc nhở, lúc này bọn họ mới nhớ ra chuyện quan trọng cần làm, ai nấy đều xấu hổ xin lỗi rồi quay lại gian hàng của mình.

May mà người này là Bạch khôi Nguyên, thiếu gia dễ nói chuyện nhất, nếu là những người khác có lẽ đã bị trách phạt hoặc đuổi việc rồi. Bọn họ thầm thấy may mắn. đồng thời cảnh cáo bản thân không nên thấy sắc nỗi lòng tham nữa. Nhưng quả thật Minh Hoa vô cùng dễ thương mềm mại khiến bốn người kia cứ liếc thầm đến bên này.

Nhân viên áo đỏ tự trấn an mình, thở ra một hơi lấy nhịp, động tác lẫn lời nói chuyên nghiệp bắt đầu phô diễn: “Đây là những mặt hàng nữ giới được đánh giá là tốt nhất tháng này, được đích thân ngài thất trưởng lão chấm trên bảy điểm, mời tiểu thư muội muội chọn lựa trước, về giá cả gì đó chúng ta hãy thương lượng sau.”

Đây là một câu giới thiệu khá điển hình, ở nơi này không hề đề giá ra trước mặt hàng như những gian quần áo trung cấp kia. Đa phần khách nhân đều sẽ nhìn giá trước tiên, sẽ sinh ra lưỡng lự đắn đo có nên mua hay thôi. Bọn họ để khách hàng chọn lựa sản phẩm trước rồi chọn thanh toán sau, bởi một phần lí do mặt mũi không thể không thanh toán, một phần là vì trước những đồ vật thật sự yêu thích con người ta sẽ bỏ ra một con số lớn để sỡ hữu chúng, lúc này giá cả đã không còn quan trọng nữa.

Thú thật là Minh Hoa không hề có hứng chọn đồ, cô chỉ thích các món ăn thôi. Nhìn ánh mắt Bạch Khôi Nguyên đầy vẻ mong chờ, cô liền chọn đại một kiểu áo. Đó là một chiếc áo len hồng thắt nơ trước ngực kết hợp cùng váy lam cánh sen mang màu sắc sáng sủa, tươi mới.

Cô để lại bịch bánh bao mà rửa tay, nhìn những người thử đồ xung quanh kia mà làm theo, bước vào phòng thử đồ.

Trong khi đó Bạch Khôi Nguyên lại gãi đầu khó hiểu với chính bản thân mình, hôm nay hắn làm sao vậy nhỉ, giúp một người xa lạ, mua đồ ăn cho người đó, dắt người đó đi lựa đồ, quan trọng nhất đó là một nữ nhân nha.

Những cô nhân viên kia thì hô hấp chậm lại, ai cũng mang vẻ mặt mong chờ Minh Hoa bước ra.

Minh Hoa thay đồ rất nhanh, trong nháy mắt rèm thử đồ đã mở ra, thiếu nữ trong đó bước chân ra ngoài, cả Bạch Khôi Nguyên và những nhân viên kia đều như ngưng thở khi thấy dáng vẻ mới của Minh Hoa.

Thiếu nữ diện áo len hồng với mái tóc trắng xõa qua vai như dịu dàng hẳn đi, cô mang một nét đẹp dương chi bạch ngọc, ưu nhã vô cùng. Hai bên băng quấn bị Minh Hoa cho ẩn đi hết, để lại hai cánh tay trắng ngọc ngà.

Bạch Khôi Nguyên bị vẻ đẹp ấy làm cho kinh ngạc, cứ trố mắt ra nhìn Minh Hoa, đúng là người đẹp vì lụa, trước sau khác biệt thật lớn, nào có sát ý sắc bén kia. Trong một khắc ấy đột nhiên trái tim hắn đập một nhịp.

“Ô trời ơi, tim ta, tim ta...”

“Muội muội, thật đẹp quá...”

“Ta muốn hái sao cho muội ấy luôn rồi...”

“...”

Có bao nhiêu lời khen, bao nhiêu mĩ từ các cô nàng cố vét ra hết để nói về Minh Hoa lúc này.

Minh Hoa thì thầm nghĩ: “Nếu có tỉ tỉ ở đây chắc còn huyên náo hơn nữa.” Cô chợt nhìn đến chỗ Bạch Khôi Nguyên, thấy hắn ngây người khi nhìn mình như vậy không hiểu sao cô lại có cảm giác rất thành tựu.

“Còn nữa, muội muội, thử bộ này nè.” Một nhân viên áo lam bên quầy khác vội đem đến một bộ mà cô nàng nghĩ là hoàn mĩ nhất. Đó lại là một chiếc áo hồng nhạt khác nhưng kiểu cách khác cùng với chiếc váy xòe vàng ngắn không hoa văn.

...

Bên lề:

Các nhân viên: Muội muội đừng sợ, các tỉ tỉ đây sẽ cứu muội khỏi nanh vuốt của Bạch lang kia...

Minh Hoa:...