Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 190




Hắn vội tìm những những tư liệu như đan dược, chức nghiệp, nguyên tố... Dưới tên những cuốn sách ấy là những tác giả khác nhau, có rất ít cái tên Bạch gia.

“Hà, Bạch gia này, có ý tứ.” Chí Trung cười thầm, có lẽ hắn có hơi áp dụng ý nghĩ của mình lên mọi thứ rồi. So với những gì mà hắn nghe đồn thổi bên ngoài, thì dưới con mắt của mình, Chí Trung càng thấy rõ chính Bạch gia đang lưu giữ gốc rễ cho Hưng Nam này.

Hắn bắt đầu thấy hứng thú với Bạch gia rồi đây.

Ở đằng sau kệ sách này Thiên Tuệ đang chăm chú đọc đến nỗi hành động gây ra âm thanh của Chí Trung không ảnh hưởng được nàng.

“Sách của phụ thân để lại ghi chép rất rõ, khoảng ba vạn năm trước một con thuồng luồng thức tỉnh sức mạnh tuyệt luân. Nó đã lãnh đạo tộc nhân của mình đánh lên tiên giới, sau đó ma giới và cuối cùng cuốn cả nhân giới vào cuộc chiến này.”

“Thật không thể lí giải nổi, một sự kiện lớn như vậy tại sao lại không có ghi chép trong này. Sự kiện tà tai kia còn xảy ra trước cả một vạn năm vẫn có ghi chép mà.”

Đột nhiên có người vỗ vai làm Thiên Tuệ thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, là Chí Trung, hắn nhìn nàng cười nói: “Làm gì mà suy tư dăm chiêu thế cô nương?”

Thiên Tuệ vẫn còn nhìn vào sách, nói ra những suy nghĩ của mình, đồng thời cũng nói luôn về việc con thuồng luồng kia. Chí Trung cứ nhìn nàng chăm chút nói, vẫn như mọi hôm, Thiên Tuệ mặc bạch y pha chút lam nhạt vô cùng sạch sẽ, tươi sáng. Nàng có một khuôn mặt mĩ lệ vô cùng hợp thêm mái tóc dài đen mượt càng tô đậm thêm chất tiên không nhiễm bụi trần.

Cánh môi hồng bấp bênh phát âm liên tục tạo một ý vị quyến rũ nhẹ nhàng, nhân lúc nàng nói, Chí Trung không nhịn được áp má hắn chạm vào bờ môi nàng làm Thiên Tuệ bất ngờ đẩy hắn ra.

Hai bên má nàng hồng lên, nơi đây là nơi công cộng đấy, nàng giả vờ dỗi nói: “Chàng đứng đắng chút đi.”

Chí Trung lấy hai tay quàng qua hông nàng, ôm nàng vào lòng mình, giở giọng vô lại, cười nói: “Như thế mà còn không đứng đắn á, vậy ta cho nàng xem không đứng đắn là như thế nào nha.”

Hai cơ thể sát cạnh nhau có bao nhiêu ái muội, hơi nóng phả vào bên tai làm Thiên Tuệ ngứa ngáy, da mặt nàng rất mỏng, chỉ mới như thế mà đã hơi đỏ hồng rồi.

Chí Trung bất ngờ thả Thiên Tuệ ra, cầm sách mà nàng vừa đọc lên, không nhìn nàng mà nói: “Thật ra trong lịch sử không thiếu những cuộc chiến âm mưu như thế này, cốt cũng chỉ để chôn vùi thông tin lịch sử mà thôi.”

“Ý chàng là... Có kẻ không muốn hậu thế biết đến sự tồn tại của con thuồng luồng này sao?”

Nhìn má Thiên Tuệ trắng trẻo, hồng hào như vậy Chí Trung không nhịn được đưa tay lên véo nhẹ một cái, hắn lắc đầu nói: “Khó nói lắm, có thể là giấu nhẹm đi, có thể là tạo cho nó một bức tường thần bí để mọi người tìm hiểu về nó, cũng có thể... Là trò đánh lạc hướng, hướng sự tập trung về một mình nó để che đậy điều gì cũng nên, ha hả.”

Nghe những diễn giải của hắn, Thiên Tuệ rơi vào trầm tư một lần nữa. Chí Trung phì cười vỗ vỗ nhẹ hai má nàng, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều quá làm gì, đây cũng chỉ là nhận định của cá nhân ta mà thôi, sự thật đôi lúc nghe thấy, nhìn thấy cũng chưa chắc là thật mà.”

Chí Trung lại nói thêm: “Nhưng ta vẫn không hiểu, vì sao hôm nay nàng muốn đi đọc sách thế?”

Thiên Tuệ vẫn giữ vẻ nghiêm túc ấy mà trả lời: “Ta chỉ là muốn tìm định nghĩa về hai chữ “hư vô” mà thôi.”

“Hư vô?” Chí Trung khó hiểu nhìn Thiên Tuệ.

“Ừm, thật ra trong tư duy ý thức của mình ta định nghĩa rằng đây là cụm từ nói về việc gì đó “không thật” nhưng lại hiện hữu, có thể là một phía của sự sống như hình với bóng vậy đấy.”

“Nhưng nói gọn hơn, chàng có bao giờ suy nghĩ về sức mạnh của mình từ đâu mà có không?” Thiên Tuệ hỏi ngược lại Chí Trung.

Chí Trung vui vẻ lập tức trả lời: “Cái này cần gì phải nghĩ, chỉ cần ta có thể cảm thụ được nguyên tố, điều động nó là có thể sử dụng được rồi.”

Bỗng khuôn mặt Chí Trung đanh lại, hắn nhìn Thiên Tuệ như hiểu ra gì đó về lời của nàng.

Rõ ràng nếu không có sự hiệu triệu kia thì sẽ không có sức mạnh nguyên tố, từ chỗ “không thật” đi đến chỗ “có thật” có một cái gì đó rất liên quan. Cảm giác như có một bức màn mỏng giữa hai thứ này.

Khi hắn vận hành năng lực này, đã vô tình bỏ qua cốt lõi, trong tâm trí dường như chấp nhận nó như một lẽ hiển nhiên.

Thật ra nếu nghĩ lại thì câu hỏi mà Thiên Tuệ muốn tìm rất, rất nhiều, tỉ như thứ đã kết nối nguyên tố thiên địa với bản thân tu sĩ vậy. Điều nàng muốn tìm rất là trừu tượng đó.

Hắn cảm thấy hưng phấn nhè nhẹ rồi đây, như một đứa trẻ muốn tìm kiếm đồ chơi vậy. Hắn nói: “Ta sẽ cùng tìm với nàng.”

Nhìn hắn phấn khởi như vậy cũng làm Thiên Tuệ phì cười, nàng tiếp tục lật sách.

Trong khi đó Minh Hoa thì đi ra trung khu tầng một này, cô tìm kiếm những cuốn sách viết về tinh thần lực và sức mạnh nguyên tố.

Không gian nơi đây yên tĩnh, chừa lại tiếng giấy lật nhanh xẹt xẹt. Minh Hoa lật hết cuốn này tới cuốn khác nhưng chẳng tìm thấy điều mà mình muốn tìm kiếm.

Minh Hoa nhìn đến cánh tay quấn vải trắng của mình mà thở dài đầy ý vị, cả hai tay cô đều quấn loại vải này, che đi những vết đen kia. Đôi tử nhãn chợt lóe lên những cảm xúc trầm thấp suy tư.

Bỗng dưng một lão già áo bào nâu từ bên ngoài phi vào. Vừa vào thư viện lão lập tức ngồi ngay vào ghế thủ thư, thở dốc.

Khuôn mặt lão ta vì có tuổi mà xuất hiện những nếp nhăn cộng thêm bộ râu, tóc bạc trắng càng thể hiện sự già nua của mình, dây chuyền vàng ròng đeo trên cổ nhìn vô cùng kém duyên.

Lão gác chân lên bàn, lấy trong nhẫn không gian ra một cái điếu thuốc và một bùa lửa. Lão đốt thuốc lên, rít mạnh vào miệng, thả ra hương thơm cay nồng của thuốc lá.

“Thằng con trời đánh, càng nghĩ càng giận, chỉ qua một buổi tối đã làm ta lỗ mất doanh thu hai tháng này rồi. Lần thưởng tiếp theo không biết ta có kiếm chác được gì không?”

Bỗng nhiên có một ấn ký treo lơ lửng trên tường ngay trước mặt lão, nó đang từ từ hiện ra. Lão vội vàng dập điếu thuốc đang dùng dở, đeo lên trên mặt một tấm da người, hóa thành khuôn mặt của một người đàn ông trung niên hoàn toàn khác.

Lão vội vàng cầm giấy và bút lên viết viết gì đó, chờ cho tới khi ấn ký đó mất hẳn thì thở phì một cái.

Ma pháp ấn ký vừa rồi là loại ma pháp quan sát, dùng để giám thị của hoàng gia.

Lão già này là tam trưởng lão Bạch gia, phụ thân của Bạch Văn Khiêm.

“Một lần mượn sách bình thường thì năm mươi gam tinh thạch sơ cấp, công pháp sơ giai thì mười khối tinh thạch sơ cấp, trung giai là mười khối trung cấp còn cao giai là một khối thượng phẩm thuê trong nửa giờ.”

“Còn địa giai công pháp thì nó đã thuộc về những siêu cấp tông môn, thế gia ngoài Hưng Nam rồi, Hoa Điêu là những kẻ nắm giữ phần lớn công pháp loại này. Quốc Hưng quân chủ là người duy nhất ngoài Hoa Điêu nắm giữ một cuốn địa giai công pháp này, ngài đã tu luyện đến cảnh giới mạnh nhất hiện tại của tứ quốc. Nếu là công pháp thiên giai thì tu vi hiện tại phải xa bao nhiêu nữa.”

“Nhắc đến mới nhớ, kể từ khi đại chiến với tà tai bốn vạn năm về trước đã không còn thiên giai công pháp nữa, nếu có thì đó chỉ là tàn quyển dùng để nghiên cứu, khôi phục mà thôi. Muốn phục dụng chúng có thể dẫn đến phản phệ, tẩu hỏa nhập ma.”

“So với địa giai, thiên giai công pháp thì quả thật lượng tiêu thụ, truy cầu của những công pháp này thực thấp mà. Hầy, thật chẳng hiểu nổi, năm đó vì cớ gì ta lại chọn hạng mục ở nơi thư viện này chứ, tuy có hơi nhàn hạ nhưng lại chẳng có lời lãi gì nhiều, cũng may còn có thêm sòng bạc gỡ gạc đôi chút nhưng doanh thu tăng trưởng vẫn không bằng mấy nhà kia.”

“Nói đi nói lại vẫn là ăn quả lừa của gia chủ mà.”

Tam trưởng lão nhìn vào khu vực trong cùng của tầng một này mà trầm tư. Không kẻ nào ở Hưng Nam thậm chí là Thiên Ngân đại lục biết rằng hiện tại Bạch gia vẫn còn một quyển thiên giai công pháp, là một quyển hoàn mỹ vô khuyết. Đây là do vị triệu hồi sư huyền thoại của họ bí mật sáng tạo ra, lưu truyền xuống dưới, bị cất giấu sâu trong những cuốn sách lịch sử chờ người hữu duyên.

Có rất nhiều người hỏi tại sao lại không thể tu luyện công pháp này, thì có lí do rất đơn giản, đã có rất nhiều người thử cầm nó lên tu luyện và họ thấy rằng nó chẳng có chút tác dụng nào, cũng không có người Bạch gia nào thích hợp với nó, chỉ như một cuốn sách bình thường. Đây là lí do vì sao nói cái nó cần là người hữu duyên cơ.