Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 170




Bầu trời đêm nơi đây hơi mờ nhạt hơn thế giới kia, đến cả ánh sao cũng như những đốm nến nhỏ treo trước gió, vụt tắt bất cứ lúc nào.

Mọi người cười đùa nói nói vây quanh củi lửa, ai nấy đều vác vai nhau cùng say mèm.

Chí Trung là một kẻ chính chiến đã lâu, thường xuyên cùng binh sĩ ăn đêm uống rượu, ca hát dưới trăng nên hắn hòa nhập với đoàn buôn vô cùng nhanh. Còn Minh Hoa và Thiên Tuệ là hai thiếu nữ duy nhất trong đoàn nên bọn họ có ít nhiều ái ngại nói chuyện, cho nên hai người ngồi riêng một góc.

“Tỉ tỉ, năng lực mà Phong Nha dạy cho ta hình như không giống tinh thần lực cho lắm.” Minh Hoa cầm một xiêng thịt nướng lên tới miệng thì nói. Nói xong cô cắn một miếng ngon lành.

Đã lâu lắm rồi cô mới được ăn thịt thơm đến thế. Chật vật mười năm ở không gian kia cô lại không thấy đói chút nào, trở về đây mới có cảm giác đó, cảm giác thật sự sống trên đời.

Thiên Tuệ vừa định đưa trà lên hớp một miếng thì ngừng lại, hương vị thanh nhàn của trà bay lên chạm khẽ vào hàng mi Thiên Tuệ. Nàng hơi nhíu mi nói: “Ta cũng định chờ muội về hỏi muội cái này. Ta đã thử tu luyện tinh thần lực nhưng không hề thấy những phương trình, con số như muội.”

Xác thực là thế, nếu không nhờ tinh thần lực thôi động giảm đi nhiệt độ trong nguyên tố, Thiên Tuệ sẽ không thể nào tạo ra băng nguyên tố được. Trước kia nàng chỉ nghĩ đó là do cảm ứng hỏa nguyên tố mà thôi, gần đây thì mới biết đó là tinh thần lực.

Minh Hoa nghe thế thì cũng hơi kinh ngạc, cô cũng như Thiên Tuệ đều tự hỏi trong lòng rằng đây rốt cuộc là sức mạnh gì, vì sao lại gọi nó là tinh thần lực, nó so với lực lượng tinh thần bình thường khác nhau rất nhiều.

Thiên Tuệ lấy trong không gian giới chỉ ra một quyển sách, vừa lật từng trang vừa đọc kỹ lại như không muốn bỏ sót chi tiết nào, giọng nói dịu dàng êm tai đọc rõ từng chữ: “Tinh thần lực chia làm cấp độ. Cấp thứ nhất thuộc về cảm giác, giác quan thứ sáu của bản thân nên gọi là linh giác.”

“Cấp thứ hai gọi là cụ hiện, có thể tác động lực lên mọi vật, cầm nắm đều được và có thể dùng để tấn công, trinh thám, quan sát năng lực của mục tiêu, khắc họa minh văn vào những vật như truyền tống trục, khắc lên binh khí.”

“Cấp cuối là minh tưởng, suy diễn vạn vật, phá giải các cấu trúc, cấu tạo của vạn vật.”

“Tinh thần lực phải đồng bộ với sức mạnh thân thể, quá kém thì sẽ không điều động được, quá cao sẽ làm chủ nhân của nó đau đầu vật vã. Ngoài ra thì sử dụng tinh thần lực mới điều động nguyên hồn được.”

Vừa nghe đến đây Minh Hoa bỗng nói: “Vậy tỉ có thể điều động nguyên hồn xuất hiện chưa?”

Thiên Tuệ lắc đầu, nàng có chút thất vọng nói: “Không cảm ứng được, ta và phu quân đều không nhìn ra gì cả.”

Theo lí thuyết trong sách mà nói thì dù cho có là nguyên hồn vô ngã thì cũng phải có hình dạng nhất định chứ.

Nàng mới hỏi Minh Hoa: “Minh Hoa, muội đã khôi phục đan điền, với tinh thần lực kia muội có nhìn thấy nguyên hồn của muội không?” Ánh mắt xinh đẹp của Thiên Tuệ chớp chớp, vô cùng tò mò hỏi.

Minh Hoa cũng chỉ lắc đầu nói: “Không, ta cũng không thể thấy được nguyên hồn.” Mặc dù ở thế giới kia nhìn thấy rất nhiều, biết rất nhiều thế nhưng cô vẫn chẳng có cách nào khám phá ra nguyên hồn của mình là gì. Bất quá có một điều vừa hiện lên trong đầu Minh Hoa.

Cô nhìn Thiên Tuệ, khuôn mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, nói: “Tỉ tỉ, dù có chuyện gì cũng đừng sử dụng tinh thần lực đoạt mạng sinh vật khác.”

Thiên Tuệ ngạc nhiên nhìn Minh Hoa, mặc dù nàng chưa từng giết người, cũng giết qua một ít tà linh nhưng nàng chưa từng dùng tinh thần lực để làm thế nên tò mò hỏi: “Tại sao?”

Minh Hoa trịnh trọng giải thích: “Ta phát hiện giết ai đó bằng linh lực hay nguyên tố thiên địa thì sẽ sinh ra oán niệm rất nhỏ nhưng một khi sử dụng tinh thần lực để ra tay, oán niệm lúc đó vô cùng nặng nề, có thể hóa hình, chắc hai người đã thấy rõ luồng khí do oán niệm hóa hình rồi.”

Thiên Tuệ gật đầu, nàng và Chí Trung đã chứng kiến rất rõ oán niệm từ lũ tà linh kia, đánh mãi không chết, dai như đỉa. Nhìn Minh Hoa một hồi, nàng mới nhớ ra điều mà mình muốn hỏi Minh Hoa từ khi bọn họ gặp lại: “Này Minh Hoa, tại sao muội có thể dễ dàng giết chúng đến vậy?”

Minh Hoa cười nhạt nói: “Tỉ muốn biết?”

Thiên Tuệ gật đầu, ánh mắt đã không che giấu nổi sự tò mò cùng chờ mong.

Minh Hoa khom xuống mặt đất, đưa ngón tay ra vẽ lên mặt đất một chữ “Sát” và nói: “Ta dùng cái này để giết chúng.”

Thiên Tuệ vừa nhìn vào chữ “Sát” ấy đột nhiên nàng cảm giác có một lực lượng hủy diệt nào đó đang phóng tới giết chết nàng thì Minh Hoa cản nó lại, xóa chữ “Sát” trên đất đi.

Thiên Tuệ kinh hãi nhìn Minh Hoa, nhưng vì không cưỡng được sự tò mò, nàng hỏi: “Vừa rồi muội đã làm gì thế, tại sao chỉ có một chữ như thế mà ta lại có cảm giác như vừa gặp tử thần rồi.” Tim nàng vẫn còn đập thình thịch đây này.

Minh Hoa đắc ý nói: “Mạnh đúng không, khi viết ra chữ đó ta đã thôi động tinh thần lực chuyển hóa ý niệm chém giết của ta vào đó...” Dừng lại một chút, Minh Hoa vội nói tiếp: “À ta có để thêm vào đó phương trình phân huỷ.”

Khuân mặt Thiên Tuệ hơi thất vọng, nói: “Vậy là ta không dùng được nó rồi.”

Nhìn thấy dáng vẻ của Thiên Tuệ Minh Hoa gãi đầu, an ủi nói: “Tỉ tỉ có thể thử mà, biết đâu tỉ cũng có thể làm được.”

Thiên Tuệ còn muốn hỏi Minh Hoa gì đó thì có một bóng người đi tới, là Chí Trung. Mặt hắn, tai hắn phiếm hồng vì men rượu, hắn lão đảo đi tới, thở dốc nói: “Tuệ nhi đó hả... Hức... Còn con nhóc đáng ghét nữa...”

Chán sống rồi hả!

Đúng lúc Minh Hoa định giáo huấn hắn một phen thì Chí Trung ngã vào người Thiên Tuệ. Thiên Tuệ nhanh chóng đỡ lấy Chí Trung thì hắn nửa tỉnh nửa mê nói sảng: “Tuệ nhi, nàng đẹp lắm.” Nói xong hắn bất ngờ một tay ôm đầu Thiên Tuệ, một tay đặt ngang hông nàng, chiếm lấy môi nàng.

Dù có say đi nữa cũng không quên ăn đậu hủ của nàng. Mấy ngày có Minh Hoa ở đây khắp nơi bảo hộ Minh Hoa, hắn chỉ cần có ý đồ thôi là cô dạy dỗ hắn ngay, chỉ có khi say hắn mới mạnh bạo gan lớn như vậy.

Hơi nóng từ rượu trong miệng hắn truyền tới và Minh Hoa đứng trước mặt như vậy làm má nàng ửng đỏ, xấu hổ vô cùng, cảm giác như mình vừa làm gì có lỗi với Minh Hoa lắm. Nàng định đẩy hắn ra thì Minh Hoa đạp hắn một cước lăn lốc ra đất.

Thiên Tuệ mặt đỏ lự, nàng trách móc Minh Hoa: “Minh Hoa, muội không thể nhẹ tay được sao, đó là tỉ phu muội đấy.” Giọng nói của Thiên Tuệ lúc này lại sinh ra một ý vị khó hiểu, làm âm thanh trơn trượt, quyến rũ hơn. Nói xong nàng đỡ lấy Chí Trung lên.

Minh Hoa khoanh tay, quay mặt sang chỗ khác hừ lạnh: “Hắn dám chiếm tiện nghi tỉ.”

Thiên Tuệ vô cùng đau đầu mà thở dài bất lực, tỉ phu và muội muội luôn là hai khái niệm đối nghịch nhau. Nàng đỡ Chí Trung vào lều, nhẹ nhàng dùng khăn lau đi mồ hôi trên trán của hắn, khuôn mặt hiền từ lúc này của Thiên Tuệ đều được Minh Hoa nhìn thấy hết.

Cô cảm thấy vô cùng hài hòa, đồng thời cũng cảm thấy khó chịu, rồi mắt sáng ra. Lúc này cô lại liên tưởng đến vị trí của mình với Thiên Tuệ lúc ở ma giới. Hóa ra lúc đó tỉ tỉ cũng cảm thấy như vậy, cũng cảm thấy khó chịu khi mình chơi với Đình Phong.

Nhắc tới Đình Phong, Minh Hoa chợt ngẩn đầu nhìn trời. Đó là ánh mắt của tà linh, chẳng lẽ đúng như lão hổ kia đã nói, kỳ thật năm đó kẻ tên Xương Cuồng kia đã chiến thắng sao.

Minh Hoa ở bên ngoài liều nói vọng vào: “Ta đi tảng mát chút.”

“Ừm, muội cứ đi đi.” Thiên Tuệ dứt khoát nói, giờ đây nàng không lo Minh Hoa gặp nguy hiểm nào cả, bơi thực lực cô quá mạnh rồi.

Minh Hoa thi triển Thiên Di bộ pháp cực nhanh đi xa khỏi đoàn, cô nhảy lên ngọn cây cao, quang cảnh xung quanh nhìn từ trên này chỉ toàn là cây cỏ, không có gì khác cả.

Lá cây xào xào xạc xạc, gió đêm se lạnh luồng qua từng khẽ lá, thổi qua người Minh Hoa. Cả đoàn ăn nhậu đã no say, lúc này lửa trại đã tắt, bọn họ ai nấy vào lều ngủ riêng, chỉ có những bảo tiêu của đoàn thức giấc canh chừng xung quanh.

Minh Hoa xếp bằng lại ngồi trên cây, ý niệm vừa động, tinh thần lực cường đại từ trên người cô tản ra một vùng rộng lớn, xuyên qua trăm dặm để dò xét thứ gì đó.

Những tu sĩ, cường giả tu luyện tinh thần lực bị quét qua cảm giác hít thở không thông, run rét lạnh, nhưng nhiều hơn là sợ hãi bởi họ không biết cái cảm giác khủng bố đó là gì. Còn cường giả bình thường thì chỉ cảm thấy gió thổi nhẹ qua.

Thu lại tinh thần lực, Minh Hoa nhíu mi lẩm bẩm: “Nó không có ở đây.”

Cô nhìn trời thở dài, trong lòng cứ thấy khó chịu không ngui, quả nhiên thứ đó rất khó tìm.



Ở một chỗ sâu trong khu rừng, một thiếu nữ lam y ngồi giữa rừng tu luyện đột nhiên mở mắt. Đó là Vân Giai Kỳ.

Lúc này vết bỏng trên má nàng ta đã nhạt đi rất nhiều, dung nhan tuyệt sắc kia sắp xuất thế, một khi lộ ra sợ rằng sẽ có bao nhiêu nam nhân động tâm vì nó, bao nhiêu nam nhân nguyện vì nó mà vào sinh ra tử.

Con ngươi trong trẻo lạnh lẽo của Vân Giai Kỳ cảnh giác nhìn xung quanh, trong đầu thì giao tiếp với 419: “Hệ thống, vừa rồi là tinh thần lực của ai?”

Khi tinh thần lực mạnh mẽ kia quét tới không hiểu sao 419 lại cảm thấy sợ hãi vô cùng, theo thiết lập nó cố gắng bằng mọi cách để tránh bị phát hiện và rất may mắn nó đã thành công, bất quá không thể để ký chủ biết được.

Giọng nói rè rè vang lên trong đầu nàng ta: “Ký chủ, ta cũng không tra rõ được nó từ đâu đến, bất quá ta phải nhắc nhở ngài rằng nếu gặp kẻ đó ngài phải chạy thật xa, không được quay đẩu, dù bất cứ giá nào cũng phải chạy thoát.”

Nghe đến từ “chạy” nàng ta cười khẩy, khinh bỉ nói: “Chạy sao, ngươi nói đường đường là Quỷ Đế Vân Giai Kỳ ta mà phải bỏ chạy sao. Đừng quên rằng những kẻ đe dọa ta đều đang ở dưới chơi với diêm vương rồi.”

Nàng ta là đỉnh cấp sát thủ của Trung Hoa đại lục, là kẻ đứng đầu giới hắc đạo ai nghe đến tên cũng phải quỳ lạy. Mang trong mình cái tâm của cường giả, gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ, người cản giết người, trong từ điển chưa từng có chữ chạy trốn xuất hiện.

Những kẻ dám cản đường nàng ta bước lên đỉnh cao của thế giới đều phải chết hết.

419 lắc đầu, tự tin về bản thân mình là điều tốt, nhưng nếu hạ thấp bản lĩnh của người khác đó là tự phụ, là ngạo mạn, rất dễ đắc tội với kẻ mạnh vì dẫu sao thiên tài chưa trưởng thành thì sao có thể gọi là cường giả được.

Nó cũng mặc Vân Giai Kỳ như thế, miễn sao nàng ta có thể hoàn thành việc từ bên trên xuống thông qua nó là được.

Còn tinh thần lực kia... Không phải thứ nó có thể động tới.