Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 156




Bàn tay áp lên trận pháp của bà lão đã tím ngắt, bà ta cắn răng, khuôn mặt vặn vẹo thống khổ.

Bà ta quẹt lấy chỗ máu khô của Thiên Tuệ, đặt vào tâm trận, ánh mắt hiện lên vẻ liều lĩnh cùng bất lực, nhưng sâu trong đó vẫn còn năm phần chần chừ.

Phải, trăm vạn năm sau khi thoát khỏi thân thể, bà đã tập hợp đủ sức mạnh để cùng thân xác mình đồng quy vu tận nhưng nếu làm thế thì Linh đã bị nhiễm tà sẽ hoành hành ở thế giới này, bà sợ rằng một khi thoát khỏi đại trận, tiếp xúc với linh khí thì tà lực sẽ được gia trì thêm, nó sẽ càng ngày càng mạnh, linh khí ở thế giới này quá đậm, nó khả năng một lần nữa trở thành Thánh thú thậm chí là Thần thú tôn giả trước kia.

Bà đã có giây phút từng nghĩ rằng hậu nhân của Thần Vương có bản lĩnh để chém giết tà linh nhưng xem ra là đã nghĩ nhiều rồi. Cô nương ấy quá yếu, tu vi tiểu tiên quá yếu, còn cậu chàng kia, tu vi đại tiên cũng chẳng thể nào đứng ngang bằng với những tồn tại đỉnh cấp, huống gì thân xác của Linh vốn đã từng là đỉnh phong của Thần. Bên cạnh đó nó còn có Nguy Cơ nguyên hồn với huyễn thuật thực tại nữa.

Nhưng bây giờ đã không còn lựa chọn tốt hơn nữa rồi, nếu để hai tà linh còn sống thì chi bằng chỉ có một con sống, chí ít gánh nặng của nhân loại ở thế giới này sẽ giảm đi đáng kể. Bà ta là một trong những cường giả đã chinh qua trận chiến ấy, chỉ cần quyết định là lập tức thực hiện, xóa bỏ đi mọi sự chần chừ.

Hắc xà đã nghe thấu tiếng gọi, vì bà lão từng là linh hồn của yêu rùa này nên có một mối liên kết nhỏ giữa cả hai và nó nhận ra bà ta định giết nó, nó đã vùng lên kêu gọi hắc xà. Hắc xà bỏ qua Thiên Tuệ và Chí Trung trước mặt, lập tức lặng cả thân xuống đáy biển với tốc độ rất nhanh.

“Nó bỏ chạy?” Thiên Tuệ ngạc nhiên khi thấy nó lặng xuống.

“Không, theo ta thấy thì bà lão kia sắp gặp nguy hiểm rồi.” Chí Trung vừa nói xong, hắn lập tức đạp lên những mảnh băng tinh vụn vặt trên mặt nước, phóng về phía hòn đảo. Thiên Tuệ theo ngay sau hắn.

Bà lão đã viết xong huyết trận thì một bóng đen khổng lồ đột nhiên bao trùm lấy hết tầm nhìn của vạn vật trên đảo. Bà ta quay đầu đối mặt với đôi mắt âm tà kia. “Cái gì...”

Hắc xà đột ngột xuất hiện ở đây, nó nhanh chóng tập trung tà lực giáng xuống bà lão. Sự việc quá nhanh khiến bà ta quên cả việc khởi động pháp trận, bà ta dùng toàn lực chặn lấy tà lực huỷ diệt kia.

Bà lão sững sờ với phản xạ tự phát của mình, bà đã đỡ được công kích ấy, nhưng đồng dạng sức mạnh kia tích lũy hàng vạn năm qua, cơ hội để đồng quy vu tận với thân xác này đã... mất rồi.

Chí Trung phi càng nhanh nhưng có một áp lực nào đó đè nặng khiến cả hai không thể phát huy hết tốc lực, hắc xà đã ở ngay đó, hắn bèn nói với Thiên Tuệ: “Tuệ nhi, nàng hãy mau sử dụng chiêu thức nàng từng dùng với tên người đá kia đi.”

Thiên Tuệ lập tức phản bác: “Không thể, ta không chắc lần tấn công này có thành không.” Nãy giờ nàng đang dứng trên mặt biển nhưng lại vô cùng áp lực, áp lực như đang bị áp suất dưới biển sâu chèn ép, linh lực cũng vì vậy mà bị bào mòn, tan biến ngay khi chạm vào con rắn kia.

Nàng cũng chưa tìm ra được dị điểm kia, một khi sử dụng tuyệt kỹ này nàng sẽ rơi vào trạng thái linh lực khô cạn, ở trong vùng biển có nhiều sinh vật nhiễm tà như này, thêm hai đại quái thú kia nữa, một khi hết cạn kiệt linh.

“Vậy... Cứ sử dụng tên thường đi, ta có cách.” Chí Trung đã luyện tập ma pháp rất lâu, huyễn thuật là thứ mà hắn được Long Việt chỉ dạy nhiều nhất, dễ dàng nhận biết nhất và cũng dễ dàng chống lại.

Trong hải phận này tất cả đã rơi vào huyễn thuật, một huyễn thuật ở một tầm cao mà hắn chưa từng được biết và đây có thể là huyễn thuật mạnh nhất mà hắn từng chứng kiến. Huyễn thuật này làm tất cả mọi sinh vật, hữu hình hay vô hình và kể cả không gian trong hải phận này như đang chìm vào biển sâu thật sự, áp lực nước sản sinh quá lớn khiến cho mọi hành động, mọi công kích bằng linh lực rất dễ yếu đi, dễ hóa giải.

Hắn không có khả năng phá giải huyễn thuật bậc này, tuy nhiên thì vẫn có khả năng giúp cho Thiên Tuệ không bị ảnh hưởng bởi nó.

Thiên Tuệ giương băng tiễn lên, Chí Trung đằng sau niệm chú, chỉ tay vào gáy nàng. Băng tiễn phóng ra, xé toạc cuồng phong, thẳng đến hắc xà.

Nó đã cảm nhận được nhưng chẳng để tâm, vì dù có trúng đi nữa thì sẽ trượt...

Bùm... Băng tiễn xuyên nát đầu, huyết nhục tứ tung...

“Trúng rồi.” Thiên Tuệ mừng rỡ, nàng cũng quan sát cách nó tái tạo luôn.

Dị điểm của 'tai họa' tái tạo máu thịt quanh đó, sau đó mới thành hình cơ thể lần nữa. Mà thứ này dù bị thương ở bất cứ đâu cũng có thể tái tạo. Thiên Tuệ lập tức đưa ra kết luận táo bạo, toàn thân nó là dị điểm.

Thiên Tuệ lạnh lùng, bảo Chí Trung: “Phu quân, giúp ta lần nữa.”

Chí Trung nhìn thấy ánh mắt này của Thiên Tuệ, biết chắc là đòn công kế tiếp sẽ rất mạnh đây. Hắn lập tức niệm chú.

“Thanh Giang” nàng vừa dứt lời, từ trong hư không hai luồng khí tứ mạnh mẽ kim quang và tử sắc xuất hiện, chúng xoáy vòng vào nhau. Trong gió lốc hiện ra mình rồng hai tay, cái đầu giống rùa nhưng lại có cặp sừng nhọn hơn cả sừng nai, đằng sau lưng nó mang một cái mai đen tuyền với các cổ ngữ hoàng kim ở trên.

Ánh mắt lam sắc mở ra sắc bén, khí tức nguyên sơ quét ngang trực tiếp huỷ diệt đám sinh vật nhiễm tà xung quanh, dù to lớn hay bé nhỏ đều không thể chịu nổi dưới thần uy của nó.

“Thanh Giang – Linh Quang Loạn Tiễn”

Vừa dứt lời, linh lực trong cơ thể Thiên Tuệ như bị hấp thu toàn bộ, phóng một hoàng kim tiễn xuyên qua pháp trận trước nỏ, phân ra làm hàng trăm kim tiễn xé toạc phong ba nhắm thẳng vào toàn thân hắc xà.

Hắc xà và ngay cả bà lão đều cảm thấy lực lượng chí thượng thoát ra từ hàng trăm hoàng kim tiễn kia. Bỗng dưng bà lão cảm thấy một liên kết nào đó rất quen thuộc xẹt qua mình, kinh hãi nhìn con rắn, run giọng: “Linh...”

“Không, dừng lại...” Bà lão bất lực thốt lên với trăm vạn tiễn kia.

Ngay vào lúc Thiên Tuệ lẫn Chí Trung đã chắc chắn trong đầu rằng con rắn sẽ chết dưới loạt tiễn thì...

Bang! Bang! Bang!

Bang! Bang!

Bang!

Từng tiếng vỡ vụn ở ngoài xa kia truyền tới làm hai người kinh hãi...

Hắc xà vẫn ở đó, nhưng trăm vạn hoàng kim tiễn thì lại không phóng vào nó mà lại xuất hiện ở dưới bức tường vô hình bao phủ toàn bộ hải phận này. Dưới sức mạnh của hoàng kim tiễn, bức tường đã sụp đổ hoàn toàn.

Linh khí nồng đậm từ bên bắt đầu len lỏi vào hải phận này, đồng dạng các ngư dân ở xa xa có thể thấy lờ mờ thân ảnh đen khịt khổng lồ của hắc xà...

“Không thể nào...” Thiên Tuệ không thể thốt lên bất cứ điều gì...

“Tại sao chứ...” Chí Trung cũng quá đỗi kinh ngạc với cảnh tượng này. Huyễn thuật này mạnh đến mức làm thay đổi cả thực cảnh sao.

Với linh khí nồng đậm kia, tà lực của hai đại quái thú được gia trì mạnh mẽ, cơ thể hắc xà vốn đã chạm trời nay còn trở nên lớn hơn nữa, như muốn đè nát cả thiên địa.

Tà lực mạnh mẽ làm yêu rùa phá toang những sợi tiên xích, thoát ra...

Gào... Dưới tiếng thét của hắc xà, cuồng phong mạnh mẽ lần nữa dâng lên, sấm chớp, mây mù thoát ra hải phận, gần như phủ lên toàn bộ trời mây...

Gào... Yêu rùa thoát ra, khuất động hải dương sâu thẳm, gây ra sóng thần vô tận, động đất rung chuyển tần trời...

“Ha ha, chúng sắp trở thành Thánh tôn, hết thật rồi...” Đứng trước sự huỷ diệt này, bà lão chỉ biết lắc đầu ngậm ngùi...