Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 152




Cả hòn đảo đang lắc lư chao đảo, tạo thành những đợt sóng nhỏ tản mạng ra xa. Phía dưới hòn đảo, nơi biển sâu tăm tối ấy là một cái đầu. Chính nó là kẻ đã vươn đầu khỏi mặt nước để tàn sát những con thuyền kia.

Tám khối đá ở tám hướng bắn ra những sợi xích linh lực trói buộc nó ở chỗ này đã qua mấy vạn năm, vật đổi sao dời đã không giữ lại minh chứng của quá khứ. Nó cũng quên hết những ký ức trước đây, chẳng còn gì trong tinh thần cả, chỉ là một mớ hỗn độn, chỉ có một điều nó chắc chắn phải làm, đó là giết chóc. Phải, nó muốn giết, giết nhiều hơn nữa, giết hết tất cả, tất cả những sinh vật mà nó gặp phải, ăn thịt chúng, nghiền nát chúng, phá huỷ chúng, thôn tính linh hồn.

Hiện giờ nó đang cựa quậy hòng thoát khỏi giam cầm này, sự vùng vẫy của nó đã gây ra đợt sóng thần, động đất này. Mỗi khi con quái vật vùng vẫy, cả hòn đảo cũng chao đảo theo, hay nói cách khác là nó, chính là hòn đảo này, là một con rùa khổng lồ...

Ở bốn phía hòn đảo, dưới mặt nước sâu mọc ra bốn chi lớn, với móng vuốt sắc nhọn đã dễ dàng xé xác mấy con cá lớn.

Gào... Cái đầu rùa gào thét, một luồng tà lực từ phía trong truyền ra miệng nó, nó phun ra một cột sóng huỷ diệt vào bức tường vô hình mà tám khối đá dựng lên. Bức tường ấy quá vững vàng, không hề có dấu hiệu sức mẻ nào.

Đợt sóng huỷ diệt ấy đã làm cho những người trên đảo chú ý...

“Vừa rồi là cái gì?” Chí Trung cảm thấy có một áp lực vô hình, một sự đe dạo đến từ biển sâu, cảm giác vừa rồi xẹt qua vô cùng khó chịu. Thiên Tuệ cũng suýt chút nữa mất cánh giác khi đợt dư chấn kia vang tới.

Bốn tên thủ vệ canh đền bị hắn dùng ám lực giết chết, Thiên Tuệ đang giao chiến với hắc xà, băng tinh vươn vải khắp cánh rừng, cả ngôi đền này cũng bị cán sập.

Chí Trung nhìn bà lão ấy, kết ấn nói: “Chịu chết đi.” Hắn đặt tay xuống khởi động trận pháp bị viết đè kia.

Bà lão thấy văn tự pháp trận hiện lên thì kinh hãi, quát không thành lời: “Ngươi...”

Trận pháp phát ra huyết sắc, lan rộng ra toàn bộ bề mặt vàng trên đảo, tạo thành một lồng giam bao phủ tất cả. Cùng lúc đó thân thể Minh Hoa ở giữa tâm trận đang hóa thành cát bụi.

“Không, Minh Hoa...” Thiên Tuệ nhìn thấy cảnh tượng này thì mặc kệ hắc xà, lao tới giữa tâm trận, tuyệt vọng ôm lấy thân thể đang trở thành cát bụi của Minh Hoa.

Còn Chí Trung thì chết lặng người khi thấy cảnh này, từng dây thần kinh căng ra tối đa, hắn cứ trợn mắt nhìn Thiên Tuệ rơi lệ ôm lấy Minh Hoa, không hiểu sao lúc này hơi thở hắn cũng trở nên nặng nề, hắn run rẩy đưa bàn tay mình lên nhìn, nghĩ đến cái ánh mắt mờ ám của lão già kia.

Lôi vân ngưng chớp sét, một cơn mưa lớn giáng xuống hòn đảo, giáng xuống tâm trạng hai người lúc này. Cả người ướt sũng, hắn lại ôm lấy đầu mình, tự trách nói: “Là ta, là ta, là lỗi tại ta...”

“Tên ngu xuẩn, đây là trận pháp huyết ngục, hiến người làm ngục tù giam giữ kẻ địch.” Bà ta quát mắng Chí Trung, nhưng lúc này hắn chẳng nghe được gì nữa, trong tâm trí chỉ còn lại một điều, hắn đã giết Minh Hoa, giết chết người thân duy nhất của thê tử hắn.

Thiên Tuệ lúc nào cũng dịu dàng, ân cần chắm sóc cô bé hết mình, ánh mắt nàng nhìn hắn có hai phần, phần còn lại luôn dành một khoản cho Minh Hoa đã đủ thấy tầm quan trọng của cô với Thiên Tuệ. Thế nhưng một giây vừa rồi Thiên Tuệ liếc qua mình, sâu trong ánh mắt đó có một sự giận dữ không nói thành lời, một sự xa lạ vô tình nhưng nhiều hơn là sự thất vọng, nàng thất vọng với hắn.

Mưa bên ngoài lạnh lẽo, tâm trạng bọn họ lúc này cũng lạnh lẽo như mưa...

Thanh kiếm treo lơ lửng kia tỏa ra tà khí làm bà lão giật mình, có cái gì đó như vừa thoát ra khỏi thanh kiếm, bay về phía đỉnh đầu hắc xà. Con hắc xà thở ra một hơi quỷ khí, như vừa được trùng sinh. Cơ thể nó càng ngày càng lớn hơn, như muốn chạm tới trời, cặp sừng nhô ra khỏi lớp da đầu, dài ngang nửa cánh rừng già, vảy rắn trở nên thô nhọn như gai, mọc khắp cơ thể.

Một viên đá hiện lên trên giữa trán, phát ra lam quang mờ nhạt trong mưa. Viên đá này hoàn toàn giống với hai viên mà Thiên Tuệ cầm trong người.

Trong cơn mưa mù, con hắc xà khổng lồ càng trở nên hư ảo, hung hiểm vạn lần. Cơn mưa đêm càng tô đậm lên cái mai vàng sáng chói, càng cho thấy kích thước chọc trời của mãng xà. Nếu con quái vật này hiện diện đất liền, chắc chắn nhân loại không tránh khỏi sự diệt vong

Gào... Tiếng thét vang dưới biển sâu, như đang cầu cứu... Mặt biển cuồng loạn sóng ngầm...

Thè... Thè... Tiếng hắc xà đáp trả... Bên trên cuồng phong, sấm rền gào thét

Xẹt... Xẹt... Đoàn đoàn... Lôi âm, cuồng phong gầm thét, chúng kết hợp như muốn phá huỷ tất cả.

Hắc xà khổng lồ mặc kệ ân oán trước, lao mình xuống biển sâu, nơi quái thú kia đang bị xích giam. Tám sợi xích tỏa ra tiên lực nồng hậu, trói chặt tứ chi, con quái rùa vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát ra được. Hai đôi mắt âm tà nhìn nhau...

Hắc xà tập trung lực lượng, tà lực trong người càng dâng cao, phóng về phía những sợi tiên xích. Một hai phát vẫn chưa có gì suy chuyển, nó càng phóng xuất nhiều hơn nữa, phóng tà lực liên tiếp liên tiếp đã gây ra được một vết nứt nhỏ rồi. Nó dựa vào vết nức đó mà tập trung lực lượng.

Tiên xích càng lúc càng yếu dần, tiên lực mỏng manh, chỉ sau chưa đầy ba phút, một trong tám sợi tiên xích đã vỡ nát, làm chân động bức tường vô hình bên ngoài kia, làm bà lão thổ huyết...

“Ha ha, thế là hết, bao nhiêu vạn năm cứ thế đổ sông đổ biển... Chẳng lẽ, đây là ý trời sao...” Bà lão khụy gối quỳ xuống, mặc những vết máu trên người nhìn xuyên qua cơn mưa kia, như thấy sự u ám, mờ mịt của tương lai.

Cơn mưa rơi ngày càng nặng hạt...



Một khoản không tối, chỉ có những ánh lửa dung nham nhỏ bé phát ra, tô đậm thêm phần nào bóng tối, sự yên tĩnh cô tịch. Khắp nơi đều là huyết tanh, khí tức sinh tồn, đấu tranh giữa những quái vật trong đêm.

Trong không gian này, có một nơi phát ra ánh chập chờn, xung quanh đó có những con mắt to lớn yêu dị canh gác.

Ánh sáng nhỏ ấy đôi lúc chiếu rọi làm lộ ra một góc thân thể của chúng. Hùng vĩ như núi, sâu như lòng biển cũng không phải là ngôi từ để hình dung kích thước của bốn con quái vật này.

Chúng ở đây gây cho bọn tiểu quái một nỗi sợ hãi vô hình, chỉ cần một trong số chúng động niệm, tất cả quái vật trong khoảng không này tuyệt diệt. Nếu như so sánh con thuồng luồng mà Minh Hoa và Thiên Tuệ gặp năm đó với bốn quái thú này thì như so sánh bụi cỏ và cây đại thụ.

Bỗng những tiếng bước chân đang lại gần làm tất cả bọn chúng chú ý, muốn xem thử là sinh vật nào lại có dũng khí như vậy.

Đó là một cô gái tóc trắng dài, bộ đồ đỏ tươi không rõ là do màu sắc hay máu huyết, mỗi bước chân rất vững vàng, không có chút chần chừ sợ hãi. Tay chân cô gái đó dính đầy máu, là máu của những quái vật đã chết kia, một tay cầm thanh kiếm đen, lưỡi đỏ, trên thân kiếm khắc kim chữ “Thuận” như tô thêm phần huyền ảo. Quanh người tỏa ra sát khí đang sợ làm bọn chúng hơi lùi lại một nhịp, dù là cô gái ấy chỉ như một hạt cát nhỏ nếu so sánh với kích thước đại lục của chúng.

Cô ấy nhìn lên bốn con quái thú như nhìn bốn thân xác, thở ra một lời có vẻ mệt mỏi: “Tầng thứ mười tám rồi...”

Gào... Một trong số chúng cảm thấy nhân loại trước mặt này quá nguy hiểm, đã tiên hạ thủ vi cường, chiếm trước tiên cơ.

Cũng đồng dạng, cô gái vung thanh kiếm lên, đối chiến với chúng...