Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 144




Vù... Vù... ù... ù... Tiếng con thuyền gỗ cọ xát với mặt nước... Vù... ù... ù...

Khét... ét... ét... Những tấm gỗ làm thành chiếc thuyền này đã mục nát, cũ kỹ với tuổi đời bên kia sườn dốc phát ra, kết hợp với màn sương đêm tạo nên một bầu không khí u ám, hiu quạnh đến mức quỷ dị... Khét... ét... ét...

Trong căn buồm có ánh đèn dầu phát ra ánh sáng mờ nhạt, chỉ vừa đủ cho khoảng không nhỏ này, có một tiếng nói già nua kéo mãi...

Người ta truyền miệng nhau rất nhiều câu chuyện đã từng xảy ra trên sông Bạch Đằng này, có đoàn thuyền đi lạc không có lối về, có người nhìn thấy một núi kho báu, không, là một hòn đảo khắp nơi đều là kho báu, có người thấy thần sấm lượn lờ trên bầu trời, giáng sấm sét trừng phạt ngư dân... Nhưng câu chuyện mà nơi đây nhắc đến nhiều nhất là... Ngọn núi chất đầy thi cốt...

Đoàn... Một tiếng sấm vang chấn động trời đêm, ngay sau đó là sấm quang chiếu qua căn phòng... Đoàn...

Tiếng sấm kết hợp với câu chuyện kể với giọng điệu già kia làm một cậu bé nhỏ sợ hãi, ôm chầm núp vào trong lòng người bà lão yếu ớt đang kể chuyện kia, kiềm chế giọng nói rất nhỏ như sợ hãi điều gì đó: “Bà ơi, cháu sợ...” Bàn tay đứa trẻ vẫn còn run rẫy, sợ đến mức không dám mở mắt.

Bà lão nhè nhẹ xoa đầu cậu bé, hiền từ bảo: “Không sao, không sao, đã có bà đây rồi, không ai có thể làm hại cháu bà hết.”

Đoàn... Đoàn... Tiếng sấm vẫn giáng xuống rất dữ dội một hồi, rồi chợt tắt đi, ngay sau đó, từng tiếng 'tạch tạch' vang lên rồi 'ào' xuống một cái, kéo theo trận mưa lớn phía sau, mưa lớn đến nỗi không thể thấy bất cứ thứ gì ngoài căn buồm này.

Bà lão che chở, khuyên bảo đứa bé xong thì quay sang hai vị khách, nói đúng hơn là ba, vì có một người được chàng thanh niên cỗng trên lưng. Ba người họ là những người lên chuyến cuối cùng trong ngày này. Bà nói: “Xin lỗi vì thằng cháu nhút nhát này của già, bây giờ cũng đã trễ rồi, già đã chuẩn bị phòng ngủ cho ba vị, tuy có hơi chật hẹp nhưng nếu ba vị không che có thể sử dụng nơi ấy...”

Tổ hợp ba người bọn họ, cô gái tuyệt sắc gian nhân trong bộ y phục trắng tinh khiết là Thiên Tuệ, thanh niên toàn thân tím, mái tóc dài với khuôn mặt vô cùng anh tuấn là Chí Trung, trên lưng hắn vác theo một người con gái tóc ngắn xõa qua vai, là Minh Hoa.

Thiên Tuệ cười nhẹ nhàng, nói chuyện bằng giọng ngọt ngào: “Không không, là do chúng cháu đã làm phiền bà phải đi thêm chuyến rồi, có phòng đã là rất tốt ạ.”

Một ông lão lớn tuổi với làn da ngăm đen, đây là làn da thường thấy của một ngư dân nơi đây nên không có gì lạ hết, không chỉ vậy, cơ thể ông lão rất săn chắc chứ không có dấu hiệu lão hóa, ông là người đang lái con thuyền gỗ này. Ông mở cửa ra, bảo với bọn họ: “Lão đã xếp phòng xong, ba người hãy đi theo lão...”

“Vâng ạ.” Thiên Tuệ dạ thưa một tiếng, nàng đứng dậy, không quên kéo tay Chí Trung lên, cúi chào bà lão và đi về phòng mình.

Khi đi qua người bà lão và cậu bé đã ngủ say, Chí Trung nhìn bọn họ đầy thâm ý, bảo: “Thằng bé ngoan quá, chắc hai vị phải rất vất vả để chăm sóc nó nhỉ?”

Hơi bất ngờ vì lần đầu tiên có người hỏi thế này, đa số bọn họ chỉ hỏi về những câu chuyện li kỳ truyền miệng kia hoặc hỏi đường đi là chính, bât quá bà cũng nhanh nhẹn trả lời: “Ừ, lúc mới sinh ra thì ba mẹ mất, cu cậu đã sống với chúng ta cũng đã hơn mười năm rồi, tuy thế nhưng hai chúng ta luôn thay phiên chăm sóc, không để cu cậu phải chịu bất cứ thiệt thòi nào cả... Ài... Càng lớn thằng bé càng giống bọn họ...” Nói tới đấy không hiểu sao bà lão xụt xùi nước mắt, như đang hoài niệm điều gì đó.

Thiên Tuệ cảm thấy không nên làm phiền bà nữa, nàng kéo Chí Trung ra khỏi phòng.

Đoàn... Đoàn... Trận mưa này không hề giảm, mà còn có dấu hiệu ngày một tăng thêm

Trái ngược với căn buồm cũ kỹ, căn phòng này được quét dọn vô cùng ngăn nắp, không hề có chút bụi nào, trong phòng có tận ba chiếc giường lớn làm từ vải bông vô cùng êm ấm, thậm chí nó không hề bị một giọt mưa nào nhiễu vô, là một căn phòng khá kín, chỉ một ánh lửa đèn dầu đả đủ thắp sáng cả căn phòng. Đã lâu không được nằm giường khiến Thiên Tuệ không nhịn được liền lập tức ngã cả người vào khối bông, trông vô cùng nghịch ngợm đáng yêu.

Chí Trung nhìn Thiên Tuệ một cách đầy yêu chiều, cơi người trên lưng xuống, quăng lên đống vải bông một cách đầy ghét bỏ, như thể trút được gánh nặng cuộc đời. Hắn cứ đăm chiêu nhìn về cái tường gỗ, như thể đang nhìn xuyên qua nó để thấy cái gì đó mà suy nghĩ. Nhìn hắn đắm chìm trong suy nghĩ như thế Thiên Tuệ liền tò mò hỏi: “Chàng đang suy nghĩ gì thế?”

Giọng nói ngọt ngào nhè nhẹ kéo Chí Trung ra khỏi dòng suy nghĩ, hắn cười trừ nói: “Cũng không có gì, nhưng mà... Nàng có cảm thấy có điều gì bất thường không, như là... Cảm giác ấy...”

“Cảm giác bất thường sao... Hình như là không, có chăng chỉ là những câu chuyện bà ấy kể rất thú vị...” Thiên Tuệ suy nghĩ một chút thì vô cùng chân thành nói ra hết.

Đột nhiên Chí Trung có cảm giác hụt hẫn, hắn rủ mắt xuống, hỏi tiếp: “Vậy nàng tin vào những câu chuyện đó sao?”

Thiên Tuệ lập tức trả lời với một nụ cười vô cùng tự tin: “Đương nhiên là... Không.”

Nhận được câu trả lời này khiến Chí Trung ngước mí mắt lên nhìn Thiên Tuệ, vô cùng mong chờ. Tuy nhiên khi hắn định hỏi ì thì Thiên Tuệ lập tức trả lời: “Chàng không thấy lạ là sống với nhau bao nhiêu lâu vậy, nếu hai người bọn họ chăm sóc đứa bé kia kỹ thế thì phải nắm được cả những yêu ghét và khuyết điểm chứ, nhưng đằng này thì... Nếu thằng bé sợ hãi như vậy thì tại sao bà ấy lại cố tình kể ra những câu chuyện quỷ dị kia chứ?” Thiên Tuệ đưa bàn tay trắng trẻo lên chống cằm rồi nói tiếp: “Ta cảm thấy có gì đó mờ ám ở đây... Có lẽ chúng ta nên cẩn thận với họ...”

Ánh mắt Chí Trung nhìn Thiên Tuệ sáng rực, có sự tán thưởng và chút tự hào, hắn không ngờ những suy diễn của Thiên Tuệ đều trùng lặp với suy diễn của bản thân mình. Hắn vui sướng không khống chế được cảm xúc, nhảy lên giường bông ôm chầm lấy nàng.

Hành động nhanh nhẹn làm nàng phải mất một lúc mới định thần lại, lại phát hiện mình đã nằm trong vòng tay của hắn. Khuôn mặt nàng hiện lên đoạn mây hồng ở hai bên má, nàng dùng hai tay đẩy hắn ra lắp bắp nói: “Làm... Làm gì thế, không phải giường của chàng ở bên kia sao?” Nàng còn ngửi thấy cả mùi hương trúc nhẹ trên người hắn, là mùi hương nam tính làm cho nàng hơi hơi có cảm giác...

Nhìn thê tử trong lòng mình vùng vẫy, xù lông trông vô cùng nghịch ngợm đáng yêu khiến hắn không nhịn được mà hôn nàng. Nụ hôn nóng bỏng bá đạo của hắn át cả vùng vẫy của Thiên Tuệ, hôn sâu khiến cả người Thiên Tuệ mềm nhũn ra, nó kéo dài tới khi hai người hô hấp không thông thì Chí Trung mới tha cho nàng. Bầu không khí nghiêm túc giữa hai người càng lúc càng trở nên ái muội...

Chí Trung buông nàng ra, luồng tơ bạc giao nhau giữa cánh môi hai người còn hiện hữu, đôi má Thiên Tuệ lúc này đã đỏ như lựu, nhìn cảnh sắc này làm cho khí huyết trong người Chí Trung dâng trào lên, thậm chí một bộ phận nào đó đã bắt đầu động, Thiên Tuệ ở trong lòng hắn nên dễ dàng nhận ra sự thay đổi này, nàng càng thêm đỏ mặt. Chí Trung kề vào tai nàng phả ra một hơi, giọng đầy ý vị như đốt thêm lửa nhiệt cho cả hai, trả lời câu hỏi lúc nãy: “Ta với nàng là phu thể kia mà, sao có thể phân giường ngủ kia chứ?”

Câu trả lời hợp lí đến mức không có lời nào phản bác được. Lúc này Thiên Tuệ mới rõ ràng được tình cảnh của mình thì đã muộn, Chí Trung hôn nàng lần nữa, phát tiết toàn bộ cảm xúc của mình, hai người lăn lộn một phen trên chiếc giường bông, căn phòng tràn ngập ái muội và hương vị tình yêu của hai người...

Rất may mắn là lúc này ai đó vẫn còn chưa thức tỉnh, nếu không con cáo già Chí Trung sao có thể ăn thịt cô bé ngây thơ được...

Bên trong buồm ấm cúng thì bên ngoài hơi lạnh của trận mưa kia thấm ngầm, phả vào quang thuyền.

Rào... Rào... rào...

Đoàn... Đoàn...

Cọt khẹt... Cọt khẹt... Cơn mưa nặng trĩu này như muốn dìm cả con thuyền gỗ già nua...

Ở trong màn sương mưa kia, có một đôi mắt đang nhìn vào con thuyền kia, cơn mưa đã che đi thân thể nó. Nhưng 'đoàn', một tiếng sấm lớn đánh qua, sấm quang làm lộ ra hình bóng khổng lồ của thứ đó. Nó sải đôi cánh rộng, lướt mình vào lôi vân mù mịt kia, tiếng sấm chớp rần trời cùng cơn mưa đã che đi tiếng thét của nó...