Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 127




Chiến tranh giữa Tiên – Ma lần nữa nổ ra với quy mô toàn tộc sau hơn hai mươi năm, rải rác khắp các cứ địa của Tiên tộc giáp với Phượng thổ và Long thổ.

Bởi vì sự chủ quan vì vùng đất bị nguyền rủa kị tiên lực, chủ quan vì sức mạnh đạo binh ma giới và vì phe tiên chúng sủ dụng chiến lược đánh bất ngờ khiến chúng trở tay không kịp, chỉ trong chưa đầy nửa giờ binh đoàn ma giới đã tổn thất liên tục, phải liên tiếp rút lui trăm dặm.

Các binh sĩ mang nguyên hồn Trị Liệu liên tục thay phiên nhau để ngăn chặn nguyền rủa cắt đứt tiên khí của các đoàn binh, do thám của chúng lẫn binh canh phòng đều bị vô hiệu hóa trước đó nên tổn thương lúc này chỉ có phần lớn ma chúng nhận phải, còn bên ta tử thương rất ít, đây gần như là cuộc chiến một chiều.

Các trưởng lão Long tộc cùng những cường giả nào tu hành không gian nguyên tố đều làm nhiệm vụ vận chuyển vũ khí, quân lương và cả những quân y, bọn họ vận hành rất trơn tru quân lực qua lại giữa tiền tuyến và hậu phương. Tiền tuyến mệt, hậu phương lên, tiền tuyến phục sức, hậu phương xuống.

Bên phía tây, các binh sĩ Phượng tộc chủ yếu là cường giả Đấu Tranh, sức sát thương mạnh nhất, bọn họ liên tiếp đàn áp Yêu binh nơi đây, Yêu tộc nếu không phải tu hành hỏa hệ đều sẽ sợ hãi Phượng tộc, huống gì là ngọn lửa của Phượng tộc với nguyên hồn Đấu Tranh dũng mãnh.

Trong mặt trận phía tây, do cách biệt tu vi quá lớn, lão tướng quân chỉ huy mặt trận này, Yến tướng quân đã bị hỏa thiêu dưới đệ nhất thần hỏa Thiên Đường Hỏa của Phượng Hoàng. Các tướng lĩnh còn lại cật lực ngăn cản thế công vũ bão, đồng thời rút đi những binh sĩ nòng cốt nhất khỏi đó, dù binh đoàn Phượng tộc giết hơn nghìn vạn quân thì đó cũng chỉ là quân yếu ớt nhất.

Khắp các nơi từ trung tâm cho đến phía bắc đều sử dụng kế sách này hòng hạn chế thương vong của những binh sĩ mạnh mẽ nhất, chờ thời cơ phản kích. Nhưng nói về nơi ma chúng nằm xuống nhiều nhất phải là trung tâm của trận chiến này, đội quân do An Dương thiên tướng, Thiên Đế, Thiên Hậu chỉ huy. Đội quân của bọn họ có hơn chín phần là binh sĩ Tiên tộc, những nỗi oán hận tích tụ hai mươi năm đã biến bọn họ trở nên mạnh mẽ, binh sĩ vô cùng nhiệt huyết, ra sức đuổi cùng giết tận, chém giết, đàn áp quân Ma tộc rất ác liệt. Ánh mắt của bọn họ mang theo lệ khí, mang theo oán hận, mang theo tia lửa muốn thiêu đốt xác chết quân thù, tẩy sạch sự ô uế khỏi quê hương đất tổ này.

Những cường giả được phong hiệu ma tướng rất nhiều, số lượng lên đến hàng trăm tên nhưng các ma tướng của chúng không thể nào so sánh được với các thiên tướng của đội quân tiên giới, một thiên tướng có thể đối kháng lại với cả ba ma tướng của chúng, riêng những thiên tướng mạnh mẽ uy vũ như An Dương, Sóc Thiên thừa sức chấp cả năm tên ma tướng. Dù thế số lượng của chúng vẫn rất đông, không hề dễ quét sạch.

Bên phía của Ma Hậu đều là những binh sĩ Quỷ tộc, bọn chúng gặp phải thiên địch là các Long nhân, với hơn hầu hết binh sĩ đều mang nguyên hồn Thủ Hộ vững chắc, thương vong bên mặt trận này chịu ít nhất, với sự thiện chiến của Sóc Thiên thiên tướng, bọn chúng ăn không ít thương vong chỉ sau mặt trận phía trung tâm, tuy nhiên con số thương vong này có thể tăng hơn nữa do khác với hai nơi ấy, các ma tướng thủ lĩnh đều bị Sóc Thiên cầm chân, hàng trăm tên binh trưởng bị Hiên Viên Chấn Thiên miểu sát ngay từ lúc bắt đầu, đây là mặt trận hỗn loạn nhất.

Tại mặt trận phía tây...

Binh sĩ Phượng tộc giao tranh ác liệt với đạo quân ma giới, Phượng Hoàng đứng ở nơi cao nhất quan sát tất cả, bỗng nhiên bị một tiếng võ vai của ai đó làm bà giật mình quay lại.

“Minh ca, sao huynh lại ở đây?” Bà vô cùng kinh ngạc trước sự xuất hiện của Long Vương Lạc Liên Minh, đáng lẽ giờ phút này ông phải ở nơi mặt trận phía bắc Tiên thổ chứ.

Long Vương lúc này ánh mắt vô cùng nghiêm túc xen lẫn sự vội vã, có một phần lo âu, ông không nói gì, chỉ dẫn theo một tốp quân binh sĩ Long tộc lão làng, nói: “Theo ta tấn công vào trung tâm của chúng.”

“Cái gì, kế hoạch rõ ràng đâu phải thế?” Phượng Hoàng vô cùng khó hiểu với quyết định này của Long Vương.

Long Vương quay lưng, lắc đầu bảo: “Ta có một dự cảm, một dự cảm vô cùng xấu ở đó, nếu không hành động nhanh lên, e rằng sẽ có chuyện không hề tốt đẹp xảy ra.”

“Nhưng... chẳng phải nơi đó có cao tầng ma giới sao, ta có cảm giác rằng tu vi của chúng không xê dịch với chúng ta là bao, sợ rằng sẽ nguy hiểm...” Bà có phần hơi chần chừ, vì vị trí của mình gánh vác rất nặng nề, không dễ dàng lấy mạng sống ra thử nghiệm.

Long Vương cười khẩy, nói khích: “Ha, chẳng lẽ thiên tướng Lung Linh năm xưa lại có thể sợ hãi ma chúng à.” Phải, tất cả người đứng đầu, Long Vương, Phượng Hoàng, Thiên Đế muốn bước lên ngai vị đều phải có thực lực mạnh mẽ, được tam tộc phong hiệu thiên tướng rồi mới thông qua các trưởng lão bước lên ngai vị. Hai người bọn họ năm xưa cũng là những thiên tướng chinh tây phạt bắc của tiên giới.

“Này, huynh coi thường ta sao, bản hoàng mà lại sợ chúng à. Đi...” Phượng Hoàng biết rằng đó chỉ là lời nói khích nhưng lại không nhịn được hoài niệm khi xưa, bỗng giở tính khí thiếu niên bồng bột ấy. Bà phi hành còn nhanh hơn cả Long Vương, hướng về phía trung tâm Tiên thổ.

Có lẽ con người ta khi bước qua tuổi sườn dốc nên bớt đi một phần ngạo khí, nhiệt huyết, nhiều hơn một phần kiên dè tính toán thiệt hơn nên trong những quyết định lớn thường có xu hướng ôn hòa, không còn sự sắc bén quyết liệt khi trẻ. Nhờ lời nói khích của Long Vương đã khơi dậy bản tính tranh đấu năm xưa của Phượng Hoàng, không ngại sinh tử.

Long Vương cười một cách đầy hoài niệm, ông và các trưởng lão cũng đồng loạt theo sau. Bọn họ cùng hướng về nơi tăm tối nhất của Tiên thổ.