Chưa gì mà đã hết buổi làm việc Lê Diệp Hoa mệt mỏi mà bước xuống sảnh. Vừa ra tới sảnh đã gặp được Nguyễn Thành Trung Tuấn. Anh đang đứng dựa vào một chiếc xe hơi thoáng nhìn thì giống như anh đang chờ ai đó.
Lê Diệp Hoa nhanh chân bước ra khỏi công ty lúc này Nguyễn Thành Trung Tuấn liền đi tới nắm lấy tay cô. Lê Diệp Hoa thoáng ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng lên tiếng.
“ Này anh làm gì vậy? Đang ở ngoài đó lỡ ai nhìn thấy thì sao? “ Nguyễn Thành Trung Tuấn làm như không quan tâm lại lên tiếng.
“ Thấy thì để họ thấy có sao đâu? “ Lê Diệp Hoa lắc đầu như lên tiếng phản đối.
“ Anh đừng quên bản thân là một đạo diễn nổi tiếng đó lỡ như ngày mai có tin đồn thì sao? “ Nguyễn Thành Trung Tuấn nghe thấy cô nói thế thì càng được nước làm tới. Anh cúi xuống gần tai cô rồi nói nhỏ.
“ Thế thì cứ để họ đồn dù sao anh cũng chỉ muốn dính tin đồn với em. Biết đâu sau này nó không còn là tin đồn nữa mà là thật thì sao? “ Lê Diệp Hoa khẽ đẩy anh ra mà tránh né.
“ Nguyễn Thành Trung Tuấn làm ơn anh có liêm sỉ chút đi! “ anh nắm lấy tay cô rồi lại cười khẩy.
“ Anh chỉ vô sỉ với mình em. “ nghe như thế trái tim nhỏ bé của Lê Diệp Hoa lại càng run lên. Cô đẩy anh ra rồi xoay người bỏ chạy.
Nguyễn Thành Trung Tuấn nhìn theo bóng Lê Diệp Hoa rồi mỉm cười. Lê Diệp Hoa để xem em làm sao trốn thoát khỏi tôi!
Lê Diệp Hoa vừa về đến nhà thì liền thở hỗn hển. Nhanh chóng chạy vào phòng tắm mà tắm rửa. Chợt nhớ ra tối nay cô có buổi hẹn với Nguyễn Thành Trung Tuấn thì liền nhanh chóng tắm nhanh. Lê Diệp Hoa cũng không biết mình nên mặc gì khi gặp anh bởi vì cũng đã lâu cô chưa từng hẹn gặp riêng ai.
Bước ra khỏi phòng tắm liền nhanh chân chạy đến mở tủ đồ của mình ra. Lê Diệp Hoa khẽ đắn đo suy nghĩ không biết nên mặc bộ nào. Sau 30 phút suy nghĩ cuối cùng Lê Diệp Hoa cũng lựa ra được một bộ cảm thấy phù hợp với chỗ hẹn nhất. Nhìn đồng hồ sắp đến giờ hẹn cô liền cầm bộ đồ rồi chạy vào phòng tắm thay nhanh.
Khoảng tầm 30 phút sau cô đã có mặt ở chỗ hẹn. Vừa bước xuống xe đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn dồn về phía cô. Lê Diệp Hoa mặc một chiếc váy trắng hai dây dài qua đầu gối, ở phần eo thì bó lại làm tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô. Trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai lấp lánh. Tay trái thì đeo một cái đồng hồ đen.
Bước vào nhà hàng chưa đi được xa Lê Diệp Hoa đã nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đang ngồi trên ghế cách cửa vào khá gần. Nguyễn Thành Trung Tuấn mặc một bộ sơ mi trắng quần tây đen trên cổ đeo một sợi dây chuyền. Tuy anh ngồi quay lưng về phía cửa nhưng thật sự rất thu hút ánh nhìn.
Lê Diệp Hoa nhanh chân bước về chỗ anh, chưa đi được bao xa thì nhìn thấy vài cô gái đến chỗ anh xin số điện thoại rồi làm quen. Nguyễn Thành Trung Tuấn là một đạo diễn nổi tiếng nhưng rất ít khi lộ mặt nên sẽ ít người nhớ đến mặt của anh. Lê Diệp Hoa nhìn thấy cảnh này thì khẽ khó chịu nhanh chân bước lại gần chỗ anh. Lê Diệp Hoa nhẹ giọng lên tiếng.
“ Xin lỗi em đến muộn “ các cô gái kia thấy cô thì liền há hốc mồm. Cô xinh đẹp như một thiên thần giáng thế. Khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng không quá cầu kỳ nhưng cũng thu hút người nhìn rất nhiều. Họ thấy cô đến thì liền ngượng ngùng mà rời đi.
Nguyễn Thành Trung Tuấn thấy họ rời đi thì mới bắt đầu nhìn chăm chú về phía cô gái nhỏ đang ngồi đối diện. Phần eo nhỏ nhắn của cô rồi đến phần ngực to lớn trắng trẻo càng làm Nguyễn Thành Trung Tuấn không muốn kiềm chế nữa.
“ Em mặc bộ này rất hợp. “ Lê Diệp Hoa đang ngồi thì cũng khẽ cười nhẹ.
“ Cảm ơn anh “ mở menu ra thì cô liền bất ngờ các món trên menu đa phần là đồ cay, cũng có một số món lạ món yêu thích của cô. Lê Diệp Hoa âm thầm cộng thêm một điểm tinh tế cho Nguyễn Thành Trung Tuấn.
“ Anh muốn ăn gì? “ Nguyễn Thành Trung Tuấn khẽ cười rồi nhẹ giọng đáp.
“ Em ăn gì thì anh ăn đó! “ Lê Diệp Hoa cũng khẽ ngạc nhiên. Nguyễn Thành Trung Tuấn không ăn được cay thế mà dám mạnh miệng nói cô ăn gì thì anh ăn đó xem ra anh cũng gan quá rồi.
Nhưng đương nhiên Lê Diệp Hoa cũng nghĩ cho anh chứ thế là cô lên kêu phục vụ ra.
“ Em cho chị một phần há cảo, mì ý sốt bò, hào nướng phô mai, sườn cay sốt mật ong. “ đang gọi món thì Lê Diệp Hoa liền ngước lên nhìn Nguyễn Thành Trung Tuấn.
“ Chúng ta uống rượu chứ? “ Nguyễn Thành Trung Tuấn khẽ gật đầu mỉm cười. Cô nhân viên khi thấy anh cười thì liền nhìn mê đắm. Ở đâu ra một người vừa đẹp trai vừa ôn nhu vậy chứ?
“ Thế em cho chị một chai rượu nho nha cảm ơn em “ người nhân viên liền gật đầu rồi bước vào.