Một lúc sau Nguyễn Thành Trung Tuấn đã bày đầy đủ đồ ăn lên bàn. Anh nhẹ nhàng ra ôm lấy Lê Diệp Hoa rồi đưa cô vào ngồi xuống ghế ăn. Nhìn những món ăn trên bàn cô khẽ rơi nước mắt. Những món ăn này rất lâu rồi cô không được ăn. Tuy chỉ là những món bình thường một tiểu thư như cô có thể ăn hằng ngày nhưng bây giờ nhìn nó thật đặc biệt.
" Trung Tuấn cảm ơn anh đã nấu cho em ăn! Cảm ơn anh đã nhớ món em thích! Cảm ơn anh…" chưa để cô nói tiếp Nguyễn Thành Trung Tuấn đã ôm cô vào lòng mà lên tiếng đầy đau đớn.
" Diệp Hoa rốt cuộc những năm qua em sống thế nào mà đến mức bây giờ nhìn những món ăn bình thường liền òa khóc thế hả? " Lê Diệp Hoa chợt khựng lại. Khuôn miệng cô cố nở một nụ cười. Cô cũng không nhớ bản thân mình trở nên dễ khóc như bây giờ là vì sao nữa. Cũng không nhớ vì sao bản thân có thể sống một cuộc sống thiếu thốn đến bây giờ.
" Trung Tuấn ăn xong em sẽ kể cho anh nghe được chứ? " Nguyễn Thành Trung Tuấn gật đầu. Anh lau nước mắt đang chảy hai bên má của cô.
Kết thúc bữa ăn Lê Diệp Hoa liền đứng dậy tranh rửa bát bởi vì bữa cơm hôm nay đã do Nguyễn Thành Trung Tuấn nấu rồi. Cô không thể ăn không ngồi rồi được.
" Em ngoan ngoãn ngồi kia chuẩn bị tinh thần kể hết mọi chuyện cho anh nghe đi! " Lê Diệp Hoa chợt khựng lại. Cô như một xác không hồn bước ra ngoài ghế ngồi xuống. Cô cũng không biết nên kể cho Nguyễn Thành Trung Tuấn những gì nữa.
Nếu như kể xong có khi nào Nguyễn Thành Trung Tuấn sẽ nghĩ xấu cho mẹ anh ấy không? Đang lạc trong dòng suy nghĩ từ khi nào Nguyễn Thành Trung Tuấn đã đến chỗ cô rồi ngồi xuống.
" Được rồi anh muốn nghe chuyện của em! " Lê Diệp Hoa hơi ngập ngừng cuối cùng vẫn là nên nói cho anh.
" Được em kể anh nghe chuyện của em! " Lê Diệp Hoa vừa lên tiếng nói vừa cố gắng gượng cười.
" Từ nhỏ em luôn phải sống 1 mình với quản gia và những người hầu trong nhà. Ba mẹ em luôn cắm đầu vào công việc cũng không biết từ khi nào ba mẹ và em dần trở nên xa cách. Họ rất ít khi về nhà ngay cả dịp lễ hay sinh nhật em đều không về. Họ luôn mua những món quà gửi về cho em kèm theo một lí do. Năm nào cũng vậy dường như em cảm thấy họ giống như không tồn tại trong thế giới của em hoặc là do em không tồn tại trong thế giới của họ " nói đến đây người Lê Diệp Hoa nhanh chóng run lên.
" Những món ăn em thích đều là do quản gia nấu cho em mẹ chưa từng một lần nào bước vào bếp để nấu. Đến năm em 17 tuổi em bị…bạo lực học đường…" nói đến đây Nguyễn Thành Trung Tuấn nhìn vào đôi mắt ánh lên sự sợ hãi kia của Lê Diệp Hoa. Anh nắm lấy tay cô lòng anh dần lạnh đi.
" Bị bạo lực đến mức khiến em phải nhập viện khi đó nhà trường mới gọi điện về cho ba mẹ em đó là lần đầu tiên trong suốt 16 năm xa cách em gặp lại ba mẹ. Hai người họ nhìn em chỉ biết khóc, nhưng mà lúc đó tim em đã đầy rẫy những vết thương đau đến mức nước mắt cũng không rơi ra được nữa. Ai trong trường cũng ganh tị vì em là tiểu thư nhà giàu vì em là học sinh giỏi nhất khối nhưng mà…chưa ai từng nghĩ đến những áp lực mà chỉ có mình em chịu đựng những cô đơn mà chỉ có một mình em hiểu! " nói đến đây Nguyễn Thành Trung Tuấn cũng đã khóc. Anh không hình dung ra được người con gái mà anh thương, anh luôn cưng như trứng thế mà lại bị người khác vùi dập như thế. Lê Diệp Hoa nằm trong lòng anh khóc lớn. Có lẽ đã rất lâu rồi cô chưa tâm sự với ai, có lẽ đây là lần đầu tiên Lê Diệp Hoa cảm giác được sự an toàn.
" Bé con em đã chịu khổ nhiều rồi từ giờ hãy để anh cùng san sẻ nỗi lòng với em! " nhìn Lê Diệp Hoa trong lòng mình khóc lớn Nguyễn Thành Trung Tuấn cũng không biết nên làm gì bởi vì hiện tại anh đang suy nghĩ rốt cuộc kẻ khốn nào đã bạo lực học đường cô. Chỉ cần anh biết kẻ đó là ai nhất định anh sẽ khiến cô ta khóc gấp trăm gấp ngàn lần bé con nhà anh đã chịu đựng.
" Diệp Hoa bây giờ anh đưa em lên phòng ngủ nha? " Lê Diệp Hoa khẽ gật đầu khuôn mặt cô đỏ ửng vì khóc. Nguyễn Thành Trung Tuấn cũng nhanh chóng bế cô lên phòng đặt cô xuống chiếc giường lớn mình thì nằm bên cạnh dỗ dành. Nháy mắt Lê Diệp Hoa đã cuộn tròn trong lòng Nguyễn Thành Trung Tuấn mà ngủ quên.