Người phụ nữ đang ngồi ung dung trên chiếc ghế dài trong căn phòng rộng lớn, mắt cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt điển trai của anh chàng đang xuất hiện trên màn ảnh. Anh ta nở một nụ cười hiền lành mà xao xuyến trái tim của bao thiếu nữ. Cô gái ngồi đó rồi nhếch môi cười tạo nên một đường cong tuyệt hảo. Càng nhìn người đàn ông cô lại nhớ đến anh của 7 năm về trước.
Khuôn mặt anh thanh tú đầy ôn nhu nhìn cô.
“ Này Diệp Hoa anh sắp đi du học rồi! Em đợi anh về được chứ? “ Cô nhìn người đàn ông ánh mắt lộ ra vẻ suy tư. Người đàn ông nhìn cô khuôn mặt đầy lo lắng, anh nắm chặt vạt áo rồi cắn cắn viền môi.
Cô gái ngước đầu lên nhìn anh. Đôi mắt cô long lanh tựa như chứa đựng cả dải ngân hà trong đó. Cô nở một nụ cười tuyệt đẹp mang theo năng lượng của tuổi trẻ.
“ Đợi anh? Tôi là gì của anh mà lại phải đợi anh? Nguyễn Thành Trung Tuấn tôi nói cho anh hay dù cho cả đám con gái ngoài kia có vồ lấy anh thì tôi, cũng không hề để anh vào mắt anh nghe rõ chưa? “ Nói xong Lê Diệp Hoa vứt lại con mắt khinh thường cho Nguyễn Thành Trung Tuấn rồi bỏ đi. Anh đứng đó ch*t lặng vì câu nói kia.
Nguyễn Thành Trung Tuấn ngẩn đầu nhìn về hướng cô gái rời đi, hướng mà mặt trời đang dần hạ xuống. Cô đi rồi mang theo cả mặt trời của anh mà rời đi.
Trở về thực tại Lê Diệp Hoa ngồi trước ti vi thất thần nhớ lại chuyện quá khứ thế mà đã 7 năm rồi. Anh từng nói với cô anh chỉ đi có 2 năm thế mà giờ đây 7 năm anh mới chịu xuất hiện. Bây giờ Nguyễn Thành Trung Tuấn hệt như một vì sao chiếu sáng trên bầu trời còn Lê Diệp Hoa chỉ là một người nhỏ bé của thế giới sao dám mơ tưởng đến anh?
Đôi tay Lê Diệp Hoa run rẩy cầm lấy bức ảnh được chụp lén người con trai đang cầm bó hoa thân khoác lên bộ áo tốt nghiệp tuyệt đẹp. Trên môi anh còn nở một nụ cười tỏa nắng. Vừa nhìn bức ảnh Lê Diệp Hoa vừa đau nhói thêm trong lòng. Trái đất đúng là hình tròn lại cho chúng ta gặp lại nhau.
Sáng hôm sau Lê Diệp Hoa bước đến công ty, bỗng vị thư ký quen thuộc của cô bước tới. Anh ta trên tay cầm hồ sơ khuôn mặt tri thức được đeo một cái mắt kính, trên người mặc một bộ vest đầy nghiêm túc. Trần Thái Hòa bước lại chỗ Lê Diệp Hoa một cách nhanh chóng rồi đưa cho cô một xấp hồ sơ.
Khuôn mặt Trần Thái Hòa nghiêm túc giọng cũng lạnh lùng lên tiếng.
“ Giám đốc người đạo diễn nổi tiếng khắp toàn thế giới đã về nước rồi thưa cô! hiện giờ anh ta đang ngồi trong phòng cô để chờ cô tới nói chuyện đó. “ Lê Diệp Hoa khẽ cười nhẹ rồi lên tiếng.
“ Cảm ơn anh thư ký Hòa nếu không có anh chắc một ngày của tôi sẽ rối tung lên mất. “ Trần Thái Hòa chỉ gật đầu như đã hiểu rồi rời đi. Đôi chân dài thon thả của Lê Diệp Hoa cũng nhanh chóng bước gần đến phòng làm việc. Tay cô nhẹ nhàng đưa lên nắm lấy tay nắm cửa rồi đẩy nhẹ vào.
Như một thói quen công việc vừa bước vào trong Lê Diệp Hoa đã nở một nụ cười dù không biết đối phương là ai. Cô nhìn bóng lưng của người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ mà khuôn mặt dần đông cứng. Nguyễn Thành Trung Tuấn quay người khuôn mặt anh lạnh lùng nhìn Lê Diệp Hoa.
Khuôn mặt từ vui vẻ dần trở nên bất ngờ rồi cuối cùng là sự gượng gạo. Người đàn ông cũng nở một nụ cười khi nhìn thấy cô, giọng của người đàn ông liền lên tiếng.
“ Chào giám đốc Hoa. “ Cô hơi sững người nhưng sau khi Nguyễn Thành Trung Tuấn lên tiếng thì Lê Diệp Hoa cũng trở lại bình thường.
“ Chào đạo diễn Tuấn. “ nụ cười tuy có hơi gượng gạo nhưng bầu không khí cũng tệ chẳng khác gì. Nguyễn Thành Trung Tuấn nhìn sơ lược người Lê Diệp Hoa từ trên xuống dưới. Người cô gầy hơn trước, thân hình cũng nở nang hơn.
Lê Diệp Hoa mời Nguyễn Thành Trung Tuấn ngồi xuống ghế sau đó liền kêu thư ký bê nước vào bên trong. Khi thư ký Hoà vừa bước vào, anh ta đã cảm nhận được bầu không khí căng thẳng trong phòng. Lê Diệp Hoa cố gắng gượng nụ cười trên môi mà lên tiếng.
“ Công ty Phương Hoành rất mong được hợp tác với anh lâu dài. “ Nguyễn Thành Trung Tuấn cũng nở nụ cười sau đó kí vào hợp đồng rồi đưa cánh tay ra. Lê Diệp Hoa nhìn xuống bàn tay Nguyễn Thành Trung Tuấn đưa ra mà cánh tay nặng trĩu cũng đưa lên chạm vào tay anh. Cái bắt tay đầy sự mờ ám cộng thêm ý cười trong mắt Nguyễn Thành Trung Tuấn khiến Lê Diệp Hoa càng thêm lo sợ.
“ Hẹn hôm khác gặp lại đạo diễn Tuấn tôi bây giờ còn có cuộc hẹn khác xin phép đi trước. “ đôi chân cô nhanh nhẹn chạy ra phía cánh cửa sau đó liền rời đi. Nguyễn Thành Trung Tuấn nhìn thấy một màn vừa rồi thì cũng cười thầm anh nhanh chân bước vào trong xe. Thấy bóng dáng Nguyễn Thành Trung Tuấn đã đi xa Lê Diệp Hoa liền chạy thẳng vào phòng mà ngồi xuống.