Minh Hà Chi Cao Sí

Chương 23




Chu Cao Sí  lặng lẽ đẩy ra cửa phòng, quay đầu, bên trái nhìn xem, bên phải nhìn sang, ân…… Giờ này rồi , mọi người cũng không ở đây sao ? Lại chậm rãi ngửa đầu, nhìn nhìn sắc trời, buổi trưa đi? Mọi người đều nghỉ ngơi ăn trưa rồi đi?

Trong lòng đoán , nhẹ nhàng đem cửa phòng mở lớn một chút nữa , Chu Cao Sí  cẩn thận bước ra một chân, lại chậm rãi bước ra một chân, trạm định sau, nhìn nhìn bốn phía, im ắng , Chu Cao Sí  vò đầu, trong lòng hoang mang, lão cha hắn quản lý Tùng Trúc viện cũng quá lơi là đi?

Cho dù nghỉ ngơi buổi trưa, cũng nên an bài người thay phiên công việc chứ ? Sao ngay cả một người hầu trực cúng không có ?

Trương Ngọc đâu? Đây chính là người chỉ huy tả hữu hộ vệ của Yên vương phủ a! Sao giờ cũng không thấy người đâu ?

Chu Khả đâu? Cũng là chỉ huy của thủ vệ nhà bọn họ nha? Sao cũng không thấy ?

Ngày xưa không phải thủ tron thư phòng lão cha, chính là canh giữ cửa của viện , lúc này sao cũng không thấy

Chu Cao Sí  vò đầu , sau một lúc lâu khó giải, rõ ràng, chắp hai tay sau lưng, ánh mắt nhíu lại, tươi cười nhất liệt, không nghĩ nữa , vừa đúng lúc! Hồi Thính Đào viện đi!

Từ lúc hắn từ trên cây té xuống, đã suốt bảy ngày đều bị cha hắn “Cấm đoán” ở Tùng Trúc viện .

Chu Cao Sí  trong lòng phát sầu , ngay cả cửa phòng cũng không cho hắn đi ra ngoài, tuy rằng hắn thích tĩnh, nhưng là…… Còn như vậy nữa , Chu Cao Sí  cảm thấy mình khẳng định sẽ mốc meo, nói không chừng còn có thể thành cái nấm dài !

Thừa dịp hôm nay, lão cha hắn không ở, Trương Ngọc cùng Chu Khả ngày thường thủ ở trong thư phòng cùng cửa viện của cha cũng không ở , Chu Cao Sí  cảm thấy mình chờ cơ hội này mãi , nếu lại buông tha…… Vậy hắn liền thật sự là tiểu bánh bao !

Vì thế, Chu Cao Sí  tế mi loan loan, ánh mắt mị mị cười, chắp hai tay sau lưng, chậm rì rì hướng viện môn đi đến.

Trong lòng thật là sung sướng nghĩ, sau khi hồi Thính Đào viện, hắn hảo hảo uống chén trà, ân, lại dùng thêm nhiều điểm tâm, xem sách , hoàn thành xong văn luận mà lão sư hòa thượng đã giao cho hắn , cũng phải viết cho xong nha , viết xong phải đi ngủ nữa .

Mấy ngày nay đều cùng hắn cha ngủ, mỗi lần tỉnh lại đều bị cha ôm thật chặt , thực dọa người ……

Nhưng là khi mình cùng cha nói mình muốn ngủ một phòng khác , lại bị lão cha hắn âm dương quái khí kéo trở về, nói chờ khi nào ngươi ngoan ngoãn ngủ thì nói sau!

Chu Cao Sí  trong lòng buồn bực, hắn rõ ràng ngủ đều thực ngoan, sẽ không đá chăn , sẽ không ngáy ngủ, cha hắn vì cái gì nói như vậy?

Trong lòng nghi hoặc, thật sự khó hiểu, duy nhất có thể nghĩ đến là, cha hắn ngủ thích ôm người ! Mà vì hắn tuổi còn nhỏ , thân thể cũng nhỏ , lão cha hắn ôm chắc chắn cảm thấy thuận tay cùng thỏa mái !

Chu Cao Sí  trên mặt cười tủm tỉm , chậm rì rì tiêu sái , thân mình nhoáng lên một cái, ngay tại khi hắn sắp bước ra Tùng Trúc viện, đã bị một bóng người bao lại .

Chu Cao Sí  bị kiềm hãm, nhìn bóng người dưới chân sau một lúc lâu , trên mặt tươi cười chậm rãi biến mất, hơi hơi hít sâu một chút, hắn…… Sẽ không xui xẻo như vậy chứ ? Chậm rãi ngẩng đầu, ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu, lão cha hắn đang tựa tiếu phi tiếu nhìn mình.

“Cha……”

“Ân?”

“Con cung nghênh cha.” Chu Cao Sí  chắp tay, trên mặt nghiêm nghị cung kính nói.

Chu Lệ  xoay người, sờ sờ đầu Chu Cao Sí, tựa tiếu phi tiếu mở miệng “Sí nhi  ngoan như vậy, tới đón tiếp cha nha!”

“Đây là con nên làm.” vẻ mặt Chu Cao Sí  rất chi chân thành nói .

“Nga?” Chu Lệ  mỉm cười, tươi cười cũng có chút âm trầm “Sí nhi  ngoan như vậy, vậy ở cùng cha trong Tùng Trúc viện thêm vài ngày nữa đi.”

Chu Cao Sí  thân mình cứng đờ, trong lòng phát sầu, hắn muốn hồi Thính Đào viện .

Chu Lệ  cũng gợi lên khóe miệng , có chút tự đắc cười, ôm lấy Chu Cao Sí , bước đi vào Tùng Trúc viện, vừa đi vừa thản nhiên phân phó , nói “Nói cho Vương phi, nói thế tử ở Tùng Trúc viện thêm vài ngày nữa .”

Phía sau Chu Lệ  , quản gia cung kính ứng hạ.

Chu Cao Sí  vừa nghe, trong lòng càng thêm sầu muộn, hắn còn phải ở Tùng Trúc viện thêm vài ngày nữa sao ? Không phải đâu?

Vào thư phòng, Chu Lệ  đem Chu Cao Sí  đặt ở trên giường , tựa tiếu phi tiếu nhìn Chu Cao Sí , rất là ôn nhu hỏi “Sí nhi , chuồn êm hảo ngoạn đi?”

“Cha…… Con không chuồn êm.” Chu Cao Sí  rất là nghiêm trang cùng nghiêm túc nói.

Trong lòng nhỏ giọng bổ sung nói, hắn đây là quang minh chính đại chuồn ra Tùng Trúc viện!

Chu Lệ  hí mắt, tiểu tử này còn dám nói xạo?!

Nâng tay nhẹ nhàng niết trụ hai má Chu Cao Sí  một cái , khẩu khí rất là ôn nhu hỏi “Sí nhi  nói lại lần nữa xem, cha không có nghe rõ……”

“Cha…… Con không nên chuồn êm……” Tật xấu của cha hắn thiệt là nhiều !

“Hừ!” Chu Lệ  thế này mới buông tay ra , ngồi vào tháp thượng, đem Chu Cao Sí  ôm ngồi ở trên đùi, một bên nâng nhẹ , tay nhu hai má bị chính mình niết có chút hồng, một bên trừng mắt trách mắng “Cha , không phải nói qua với ngươi sao? Thương thế tốt rồi mới hồi Thính Đào viện !”

“Cha, con đã muốn không có việc gì .” Chu Cao Sí  nhỏ giọng nói.

“Không có việc gì?” Chu Lệ  hí mắt, vén lên tay áo Chu Cao Sí  , ống tay áo vừa được vén lên , tiểu cánh tay béo tròn trắng noãn có vài vết hồng ngân dữ tợn .“Chính ngươi nhìn xem, miệng vết thương cũng chưa hảo đâu!”

Chu Cao Sí  trong lòng có chút vô lực, đều đã đóng vảy , cũng không đau , sao còn không có hảo?

Hãy nhìn trong ánh mắt cha hắn cố che dấu đau lòng nhưng cũng không cẩn thận mà lộ ra , Chu Cao Sí  nhẹ giọng nói “Cha, con sẽ hảo hảo dưỡng thương .”

Chu Lệ  thế này mới hoãn hoãn sắc mặt, sờ sờ đầu Chu Cao Sí .

Nghĩ đến vừa mới tiễn bước An Bình  , trong mắt Chu Lệ  hiện lên một chút âm lãnh, thản nhiên nói “Sí nhi , cô cô ngươi vừa mới đi rồi. Nếu ngươi buồn, có thể ra bên ngoài đi chơi một chút, nhưng không được đi quá xa, biết không?”

Chu Cao Sí  sửng sốt, công chúa điên An Bình đi rồi sao ?

Thấy bộ dáng Chu Cao Sí  ngốc lăng, Chu Lệ  mỉm cười, nói “Quá vài ngày, Trương Ngọc  sẽ đem con hắn là Trương Phụ đưa vào trong phủ làm thư đồng của ngươi, ngươi về sau sẽ không buồn như vậy nữa .”

Chu Cao Sí  lại là ngẩn ra, thư đồng?

Trong lòng có chút phát sầu, hắn…… Kỳ thật cùng tiểu hài tử khác không giống nhau a. Dù sao…… Hắn đã là một người trưởng thành rồi, nhưng…… Ân, thế tử vương phủ có thư đồng cũng không phải là lạ nga .

Buông Chu Cao Sí  , để Cao Sí tự mình đến bên bàn học viết đại tự , Chu Lệ  liền đứng dậy ly khai thư phòng, hướng ra phía ngoài đi đến .

Chu Cao Sí  ngồi ở sau bàn học, nhìn chằm chằm chỗ trống ở giấy Tuyên Thành, trong lòng còn đang suy nghĩ đến chuyện An Bình công chúa đã rời đi.

Là vì mình sao?

Như vậy…… chủ ý của hòa thượng lão sư có tác dụng ? Phiền toái của cha xem như được giải quyết ?

Chu Cao Sí  nhớ tới ngày đó tỉnh lại, lão cha hắn đối hắn nói , chỉ cần hảo hảo đợi ở bên người cha?

Chu Cao Sí  chậm rì rì nhắc bút, sao có khả năng nhìn cha mình phiền toái mà không để ý đâu ? Chu Cao Sí  trong lòng nghĩ, đó là cha của mình , sao có thể làm cho người ta khi dễ?!

Ân…… Tuy rằng người khi dễ cha mình  , là hoàng gia gia của mình , lão cha của cha……

Cố ý làm cho công chúa An Bình điên cuồng kia đến Bắc Bình  , là muốn thử cái gì?

Chu Cao Sí  chậm rãi đề bút, viết đại tự, trong lòng chậm rãi yên tĩnh, mặc kệ thử cái gì, cha hắn chính là không thể để cho người ta khi dễ!

Chu Lệ  rời đi Tùng Trúc viện, liền hướng Phương Hoa viện đi đến.

Phía sau, Trương Ngọc  tiến lên từng bước , cung kính nói “Bẩm Vương gia, công chúa đã rời đi Bắc Bình .”

“Nàng còn nháo sao ?” Chu Lệ  lạnh lùng hỏi.

Trương Ngọc  có chút xấu hổ nói “Hồi Vương gia, đúng vậy.” Hồi tưởng An Bình công chúa kia từ lúc lên xe ngựa liền vẫn không ngừng kêu la mắng chửi người, thật sự là……

Chu Lệ  cười lạnh “Đem lời đồn công chúa nổi điên tản ra ngoài đi!”

Trương Ngọc  cung kính đáp “ Dạ !”

Chu Lệ  dừng một chút, lại thấp giọng nói “Thời điểm phát tán lời đồn , thêm vào một chút, nói công chúa là từ năm trước sinh bệnh nhập ma ……”

Trương Ngọc  sửng sốt, lập tức trong lòng hiểu được, Vương gia rốt cuộc là cố kỵ thể diện hoàng gia.

Nhưng …… lời đồn này đợi khi từ Bắc Bình phát tán đến kinh thành , An Bình công chúa này phần đời còn lại có lẽ chỉ có thể sống bên trong tường cung  .

Vào Phương Hoa viện, Từ thị đã mang theo người hầu cung nghênh .

“Vương phi xin đứng lên.” thần sắc Chu Lệ  thản nhiên giúp đỡ một chút, liền xoay người hướng chủ ốc đi đến.

Từ thị  cung kính đứng dậy, đi theo phía sau Chu Lệ  .

Vào chủ ốc, Chu Lệ ra hiệu Chu Khả canh giữ ở cửa, Từ thị  thấy thế, phất tay ý bảo nha hoàn lui ra.

“An Bình đã trở về kinh thành. Đại khái không được bao lâu, kinh thành bên kia sẽ truyền đến ân chỉ.” Chu Lệ  ngồi ở chủ vị , thản nhiên nói.

Từ thị  vẻ mặt nghiêm nghị, cung kính nghe.

“Thương thế Sí nhi  còn không có hảo hết , để cho hắn ở chỗ ta thêm vài ngày nữa .” Chu Lệ  nói.

Từ thị vội vàng đáp “Đi theo bên người Vương gia, cũng chỉ có mình Sí nhi  , đây là vinh hạnh của Sí nhi  .”

Chu Lệ  trong lòng bĩu môi, tất cả mọi người cho rằng đây là vinh hạnh của tiểu tử này, nhưng tiểu tử kia lại cố tình không cho rằng như vậy! Cũng dám chuồn êm?! Cùng ở với cha thì có sao nha ?!

Trên mặt, vẻ mặt Chu Lệ vẫn lạnh nhạt như cũ “ Đúng rồi, Sí nhi  sợ độ cao, ngươi biết không?”

Từ thị  sửng sốt “Sợ độ cao?”

Chu Lệ  gật đầu, nhíu mày hỏi “Ta hỏi qua đại phu , đại phu nói có vài người sẽ sợ hãi độ cao, bất quá, cũng có thể là mới từ chỗ cao ngã xuống , nên sợ hãi .”

Từ thị  cẩn thận hồi tưởng một chút, lắc đầu nói “Sí nhi  vẫn đi theo ở bên người thiếp thân, thẳng đến khi đi vào Bắc Bình , mới một người sống một mình ở Thính Đào viện , thiếp thân nhớ rất rõ ràng, Sí nhi  không từng có từ chỗ cao ngã xuống .”

Chu Lệ  nhíu mày cân nhắc một chút, nếu không phải từ chỗ cao ngã xuống , chính là trời sinh đã sợ độ cao  sao ?

Chu Lệ  đứng dậy, đối Từ thị  nói “Ta đã biết, lần này trong phủ có một ít người nên hảo hảo tẩy sạch một chút, nên trấn an thì trấn an, nên đuổi ra thì đuổi ra đi, đặc biệt thời điểm An Bình nháo sự, kẻ đi theo An Bình , không cần lưu lại, bị An Bình xử phạt , hảo hảo trấn an. Mặt khác, Sí nhi  bên kia, chỉ có A Qúy một người, quá ít , qua vài ngày, Trương Ngọc sẽ đưa con của hắn là Trương Phụ vào phủ làm thư đồng Sí nhi  , ngươi hảo hảo an bài một chút.”

Từ thị  vội vàng nhất nhất đáp ứng .

Chu Lệ  dứt lời, khi đang muốn rời đi, dừng cước bộ một chút, xoay người đối Từ thị  nói “Sí nhi  nơi đó sẽ do ta an bài người vào . Ngươi không cần nhúng tay .”

Từ thị  trong lòng ngẩn ra, trên mặt vẫn tười cười đáp ứng .

Cung đưa Chu Lệ  đi xa, trong lòng Từ thị  có chút vui mừng có chút cảm khái, vui mừng là Vương gia thực coi trọng Sí nhi , cảm khái là, Vương gia càng coi trọng Sí nhi , chỉ sợ Sí nhi sẽ phải học tập gì đó càng ngày càng nhiều, chỉ sợ thời gian mình cùng Sí nhi  ở chung sẽ càng thiếu nha ?

Tâm sự của Tác giả : Một nhân vật nữ xuyên không đã đi tong ( Aka An Bình công chúa ) bất quá đây cũng chỉ là nữ phụ mà thôi. Nữ chính chưa xuất hiện ….