Chương thứ bảy
Vi ngộ cường địch đạp trọng tiêu, tịch hà xích triệu tích huyết
Vì gặp cường địch vượt ngàn mây, ráng chiều như lửa rơi mưa máu
Đáng tiếc, lần này hắn đoán sai rồi.
Ứng Đế không hề đại phát lôi đình như hắn tưởng tượng, ngược lại giống như đã hoàn toàn quên mất chuyện này, đối với mẩu xương Xi Vưu hắn mang về một chút hứng trí cũng không có. Đóa Nguyên Anh Liên vạn năm khó cầu đối với yêu quái mà nói, không thể nghi ngờ là cơ hội hiếm có được trọng sinh lần nữa, dù sao chẳng ai đoán được trăm ngàn năm tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ cần nguyên thần vẫn còn, lại có Nguyên Anh Liên trong tay, tu thành thân thể sống lại một lần cũng không phải không thế.
Thần vật siêu phàm như thế Ứng Đế lại không hề đặt vào mắt, trái lại cực kì hứng thú với vị thần nhân không những từ tay Phi Liêm, Cửu Minh đoạt đi Nguyên Anh Liên mà còn khiến hai yêu bị thương nặng kia.
Đợi hắn tinh tế hỏi qua Phi Liêm cùng Cửu Minh một lượt, đôi kim đồng thâm thúy đã phiếm đỏ, hai ngón tay nhè nhẹ mân mê đôi môi, hơi thở tà mị mơ hồ lộ ra một tia hứng trí khác thường. Đến ngay cả Hắc Cầu tướng quân theo hắn nhiều năm cũng không khỏi giật mình, trước kia cho dù chiến trường đại thắng cũng chưa từng thấy Ứng Đế lộ ra nửa phần thần sắc vui vẻ, thậm chí thỉnh thoảng còn thấy hắn phất tay áo rời đi trong nháy mắt, cảm giác để lại hoàn toàn không chút hứng thú.
Cuối cùng, Ứng Đế hơi nghiêng đầu, quay sang hỏi Hắc Cầu: “Ngươi nghĩ sao?”
Hắc Cầu nhíu mày trầm tư một lát, nói: “Tiên nhân này pháp lực cao cường, tương lai chắc chắn sẽ là một đại cường địch.”
Ứng Đế nghiêng người dựa vào tay vịn trên ghế, chống má cười: “Không biết phải vượt bao nhiêu tầng mây mới gặp được mặt đây?” Tầm mắt đảo qua, binh đồ vốn cuộn chặt lại không gió tự động mở ra trên bàn, bàn tay phẩy nhẹ một cái, trên bản đồ vài chỗ như bị đốt mà hiện ra mấy điểm cháy đen, “Các ngươi cũng đừng để ta phải đợi quá lâu.”
Diêu Chư cũng đang đứng trong trướng cả người dâng lên một trận lãnh ý, chỉ cảm thấy bóng ảnh sau lưng Ứng Đế quỷ mị đến bất khả tư nghị, giống như tùy thời có thể đem đám yêu quái trong trướng cắn nuốt sạch sẽ.
Hắc Cầuvẫn như trước khuôn mặt đông lạnh, chắp tay trả lời: “Cẩn tôn Đế Quân phân phó!”
Cửu Minh đứng bên cạnh hắn một đầu tóc đỏ đậm lúc này hưng phấn như muốn bay lên, tiến đến bên cạnh Hắc Cầu, một tay đáp lên bả vai hắn: “Ta nói Hắc Cầu à, ta với ngươi thương lượng đi, hai chúng ta đổi chỗ cho nhau, ta đi đánh tiên phong, ngươi ở phía sau áp trận, được không?”
Hắc Cầu thấy hắn lúc nãy hồi bẩm nhiệm vụ thất bại thì bộ dáng cực kỳ suy sút, còn miêu tả hai người máu máu me me đến cực kì thê thảm, lúc này đã trở lại sống động linh hoạt như vừa uống hai trăm thùng máu gà, liền không khỏi kinh ngạc: “Cánh của ngươi không phải bị thương sao?”
” Không có việc gì, không việc gì, cũng chỉ gãy một cái thôi mà, không phải còn ba cánh nữa sao?”
Hắc Cầu nhíu mày, nhưng biết Cửu Minh vốn không thèm để tâm chuyện gì, cũng không tiếp tục so đo với hắn, lắc đầu nói: “Không được. Đế Quân sớm có sai khiến, đầu óc của ngươi linh hoạt hơn ta, ở trên chiến trường vu hồi nghịch tập[1] là thích hợp nhất.”
Cửu Minh hiển nhiên không dễ dàng bị hắn nói vài câu là có thể bỏ qua, tiếp tục dây dưa: “Ngươi làm mãi một việc mà không cảm thấy chán à? Hai chúng ta đổi đi, nói không chừng ta càng thích hợp đánh tiên phong hơn nha!”
Đừng nhìn vị Hắc Cầu tướng quân này ổn trọng như núi, trên chiến trường luôn đánh đâu thắng đó, kỳ thực mồm mép lại vụng về đến đáng thương, làm sao nói lại được con yêu quái mồm năm miệng mười này, lập tức liền ngậm chặt không phản ứng nữa.
Chỉ thấy Đế Quân trên tòa đã sâu kín cười nói: “Cửu Minh, nếu cảm thấy chán quá, ngươi đổi với Phi Liêm đi!”
Cửu Minh lúc này giống như bị đạp phải đuôi mà nhảy dựng lên, xua tay lắc đầu liên thanh nói: “Đế Quân hiểu lầm, Đế Quân hiểu lầm rồi, ta không phải cảm thấy buồn chán đâu, chỉ là đã ngồi dưới trướng Đế Quân, đương nhiên muốn phi kiên chấp duệ[2] làm gương cho binh sĩ thôi mà ……” Hắn liếc mắt nhìn Phi Liêm một cái, thấy y vẫn diện vô biểu tình, nghĩ thầm, cái đám doanh binh y quản lý kia tất cả đều phụ trách mấy việc tạp vụ hậu cần hỏa thực linh tinh, nếu mình mà đến đấy, chỉ sợ ngay cả chiến trường cũng chẳng được ra, thế chẳng phải càng thêm không thú vị sao?
” Vậy, ngươi còn muốn đổi không?”
” Không, không cần!”
Cửu Minh lúc này giống như quả cà bị sương giá, móp méo ủ rũ, nhìn bộ dáng muốn sống không được muốn chết không xong của hắn, Hắc Cầu đứng một bên trong lòng cười thầm, nghĩ nghĩ, quả nhiên chỉ có Đế Quân mới chấn trụ được con yêu quái thích nháo sự này, bằng không hắn ở trong quân không biết còn muốn loạn ra bao nhiêu phiền phức nữa.
Lúc bốn người sắp ra khỏi doanh trướng, Hắc Cầu hướng về phía Phi Liêm cùng Cửu Minh nói: “Nếu đã trở về, đem binh lính của các ngươi tự lĩnh về đi!” Hắn có chút đau đầu cười khổ, “Yêu binh của các ngươi đều giống hệt chủ tướng nhà mình, đối lập đến mức cực đoan, ở cùng một chỗ ta thật sự không cách nào khiến bọn chúng hòa hảo được.” Mấy ngày hai người không ở trong quân, ngẫu nhiên hắn cũng điều động một ít binh lính của Phi Liêm cùng Cửu Minh ra trận, thế nhưng một bên thì khư khư giữ nghiêm quân kỷ không biết biến hóa, một bên thì chỉ thích làm theo ý mình tự tung tự tác, quả thật khiến hắn đau đầu muốn chết, cuối cùng cũng không dám sai phái gì nữa, đành mặc kệ bọn chúng.
Đúng lúc này Diêu Chư vừa đi ra, nghe được liền cười nhạo: “Không ngờ ngay cả Hắc Cầu cũng có việc không làm được cơ đấy. Bản tướng quân còn tưởng các hạ là vô sở bất năng[3] chứ? Sớm biết bản thân kém cỏi sao còn không tự giác một chút đi? Đừng suốt ngày chỉ biết dựa vào quan hệ đồng tộc với Đế Quân. Cản trở đại sự!” Lời nói cố tình khiêu khích, thậm chí còn ám chỉ Hắc Cầu lợi dụng là đồng tộc với Ứng Đế mà được phong làm tướng.
Hắc Cầu lại không đem mấy câu này đặt trong lòng, cũng không buồn phản bác.
Diêu Chư ghen tị đầy tâm, đối với việc Hắc Cầu chỉ là tiên phong mà cũng được danh tướng quân sớm đã bất mãn, hơn nữa Ứng Đế còn đem hơn phân nửa quân lực giao phó cho hắn, càng thấy hắn được ân sủng đến mức nào. Nhìn lại chính mình, trong mắt Ứng Đế lại chẳng có chút phân lượng, mỗi lần đề nghị việc gì đều thường xuyên bị bác đi, ngược lại mấy câu nói ngẫu nhiên của Hắc Cầu lại luôn được Đế Quân coi trọng, trong lòng vì thế lại càng thích nhắm vào đại hán mặt đen xấu xí này mà châm chọc.
Thế nhưng y không biết, Hắc Cầu ít lời là do hắn biết mình mồm miệng vụng về, bình thường mỗi câu đều là suy nghĩ cặn kẽ rồi mới nói ra, bề trên đương nhiên thích nghe một câu chân tri chước kiến[4] như vậy, còn hơn một đống lời a dua nịnh hót dài dòng vô ích của y kia.
Diêu Chư thấy Hắc Cầu không đáp trả, cũng không còn cách nào tiếp tục châm chọc nữa, lại quay đầu liếc Phi Liêm một cái, âm dương quái khí hừ nói: “Xem ra đám yêu quái hữu danh vô thực quả thật không ít a, Đế Quân lần này đúng là nhìn nhầm người rồi! Cái gì mà thần nhân vô danh chứ, chỉ sợ là không tìm được lý do đi? Hừ, ngay cả một bông hoa cũng tìm không được, nếu sớm phái ta đi, không chừng Nguyên Anh Liên giờ đã ở trong tay rồi!!”
Đáng tiếc đối tượng hắn khiêu khích đến một từ cũng không nói, vẫn như cũ một chữ cũng không nhả ra, giống như ném một cục đá xuống vực sâu không đáy, cho dù ngươi vác cả khối to ném vào vẫn chỉ là vô thanh vô tức.
Hắc Cầu cũng không buồn để ý đến hắn, lại nói với Cửu Minh và Phi Liêm: “Trên người các ngươi có thương tích, sớm trở về tĩnh dưỡng đi, xem ý tứ Đế Quân thì……” Hắn nhìn về phía ráng chiều đỏ rực nơi xa, nhan sắc bầu trời thâm đến phát trầm, giống như tùy lúc sẽ rơi xuống mưa máu.
Phi Liêm gật đầu, cho dù vừa nãy trong quân trướng hắn không nói câu nào nhưng đã sớm sáng tỏ.
Hắc Cầu hiểu ý cười: “Đế Quân, nhất định không phụ mong đợi của các vị.” Nói xong hơi gật đầu, xoay người rời đi.
Diêu Chư cũng tự cảm thấy không hề thú vị, hừ lạnh một tiếng rời khỏi.
Còn lại Phi Liêm Cửu Minh hai người, chỉ thấy Cửu Minh lập tức không thèm giữ hình tượng, cánh tay vắt qua bả vai Phi Liêm, giống như xương cốt từ đầu đến chân đều nhuyễn ra, cả thân phóng túng tựa trên người y. Khuôn mặt tươi cười đến không buồn kiêng kị nhưng ánh mắt nhìn về phía bóng dáng Diêu Chư rời đi kia lại lộ ra âm trầm: “Ta nói Phi Liêm a, ngươi không cảm thấy kẻ này càng ngày càng không thú vị sao?”
Phi Liêm vẫn không nói gì.
“Trước kia còn thấy hắn có chút tài năng ngáng chân người khác, hôm nay không hiểu sao còn mỗi công phu khua môi múa mép là giỏi. Nếu lại thêm vài lần nữa, cho dù Hắc Cầu không chịu động hắn, ta cũng không nhịn được nữa……”
Phi Liêm lại nói: “Không được.”
Không ngờ Phi Liêm lại mở miệng ngăn cản mình, Cửu Minh nghiêng đầu nhìn xuống khuôn mặt diện vô biểu tình kia, đáng tiếc, vẫn không thể nhìn ra chút tâm tình nào từ đôi tròng mắt xám trắng ấy.
“Vì sao?”
“Con yêu này biết điều khiển nước, có chút hữu dụng.”
Trong bốn người, Hắc Cầu chính là lôi hỏa song hệ, Phi Liêm thì thuộc hệ thổ, về phần Cửu Minh, hắn là thượng cổ dị thú, đã không còn nằm trong ngũ hành nữa, đương nhiên không thuộc bất cứ hệ nào.
Cửu Minh nghe vậy, ngáp một miệng thật to: “Sách– ngươi nói vậy cũng có lý…… Dù sao tên này nhìn một điểm cũng không ngon miệng, nói không chừng ăn rồi lại bị đau bụng.” Đôi mắt nguy hiểm đột nhiên thâm lại, “Hy vọng hắn có thể thức thời một chút, đừng có lải nhải làm phiền ta…..”
Bất quá khoảng khắc đó cũng chỉ trong nháy mắt, âm mị trong con ngươi chỉ thoáng chốc lướt qua đã lại nghe hắn cao giọng nói: “Đúng rồi, ta vác sừng Xi Vưu về nhưng Đế Quân lại không cần, ngươi muốn không? Nếu không, ta đem đi vứt.”
Phi Liêm rốt cục cũng nhướn mi, phải biết bộ tộc Xi Vưu dũng mãnh nhanh nhẹn, trời sinh tính tình thiện chiến, am hiểu giác đấu, binh chủ Xi Vưu đương nhiên là có một đôi duệ giác còn rắn chắc hơn đồng thép. Con yêu này là thật không biết, hay cố tình giả vờ không biết đây?
Mặc dù vậy, y vẫn phi thường thành thật mà nhắc nhở hắn: “Có thể dùng làm binh khí.”
Cửu Minh giật mình hiểu ra: “Vậy ngươi muốn làm thành cái gì? Kiếm sao?”
Phi Liêm không khỏi sờ lên miệng vết thương bị thần binh đâm vào còn chưa hoàn toàn khép lại trên vai, giống như đang cân nhắc xem nếu đem sừng Xi Vưu kia làm thành kiếm thì có thể chống đỡ được thanh thần binh lợi khí trong suốt như băng, sắc bén như thiết trong tay thần nhân kia hay không.
Cuối cùng, đành lắc đầu: “Không biết. Ta không tinh thông binh khí.”
” Như vậy a…… Kia vô phương rồi, nếu không đem nó làm “Ngưu giác”[5] đi?!” “Ngưu giác” mà hắn nói chính là một loại nhạc khí, lấy sừng bò hoặc sừng trâu làm thành, cưa bằng đỉnh sừng, từ tâm sừng trên đỉnh khoan xuống, tạo thành một đường ống bên trong, lại dựa theo hình dáng chiếc sừng mà khoét dày mỏng tùy ý, hình dáng có chút tương tự kèn lệnh.
Phi Liêm nghe vậy, khóe mắt cân đối cũng nhịn không được không chút dấu vết run rẩy một cái.
Không nghĩ cũng biết sừng Xi Vưu này có bao nhiêu trân quý, làm sao có thể đem so sánh với sừng trâu tầm thường được? Thế nhưng cái tên Cửu Minh này lại định đem nó làm thành một thứ nhạc khí vô dụng, chẳng phải sẽ khiến đám yêu quái mơ ước sừng này tức đến hộc máu mà chết sao?!
Cố tình hồng phát yêu quái kia lại không có nửa điểm tự giác, còn phi thường đắc ý mà ha ha cười to, vì chủ ý mình nghĩ ra mà cực kì vui vẻ vỗ tay cười không ngừng: “Từ cổ có hoàng đế lấy da Quỳ là Cổ[6], giờ có ta dùng sừng Xi Vưu làm ngưu giác nha! Ha ha! Thú vị! Ha ha……”
Bả vai hắn bỗng nhiên nặng xuống, hóa ra là yêu quái mộc kiểm kia lấy tay đè lên.
” Làm thành cung đi.”
” Ngươi dùng à?”
” Ngươi dùng.”
” Vì sao?”
” Hợp.”
Cửu Minh nghiêng đầu nhìn Phi Liêm một lúc lâu, bỗng nhiên chú ý tới hình ảnh bản thân phản chiếu bên trong khiến đôi mắt xám trắng thanh đạm kia nhiễm ra một mạt màu sắc đỏ đậm, cái tên nhìn qua giống như cương thi lại đột nhiên trở nên sinh khí hơn hẳn.
Trong lòng vừa động, nhịn không được nhếch miệng cười: “Hảo! Liền làm theo ý ngươi đi!”
======================
Tác giả có chuyện muốn nói: Ta chỉ muốn nói một câu thôi: “Cửu Minh à ~ tâm động không bằng hành động nha~~”( Các vị không cần để ý ta, ta sắp bị công việc bức điên rồi – LIVE)
======================
[1] Vu hồi nghịch tập: là một cách đánh trận, trong đó đưa lực lượng của mình vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt.
[2] Phi kiên chấp duệ: Mặc áo giáp, cầm binh khí (chỉ việc ra chiến trường đánh nhau ấy mà J
[3] Vô sở bất năng: Không việc gì không làm được (Cầu Cầu là rồng chứ có phải Chúa đâu L)
[4] Chân tri chước kiến: chỉ suy xét nhận thức một cách kỹ càng, biết rồi mới nói.
[5] Ngưu giác:
[6] Quỳ với Cổ: Quỳ: Theo truyền thuyết là một loài quái, thường được khắc trong gỗ đá, giống như rồng nhưng có một chân. Cổ chính là trống trận đấy
============
p.s: Chương này ngắn, bạn thích =))