Edit: Đậu Xanh
Có thể nói Cảnh Dực mạng lớn, mấy phát súng của Hà Lập Cường không bắn trúng vị trí quan trọng, đồng thời may mắn Triệu Đại Chí kịp thời phát hiện ra, nếu không sẽ mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong tại chỗ.
Hà Lập Cường mặc kệ đám đàn em ở đó rồi chạy mất, nhưng chẳng bao lâu thì bị bắt giữ vì cảnh sát đã tóm gọn những tên đàn em bị thương khác, lần trước Cảnh Dực đánh không ít anh em của gã, đám đàn em mới này cũng không tính là trung thành, chỉ đánh đập gặng hỏi câu đã khai ra chỗ ở của gã.
Lúc cảnh sát tìm thấy Hà Lập Cường, gã vẫn đang thảnh thơi uống trà với người khác, nào ngờ giây kế tiếp bị cảnh sát còng tay lôi về cục, gã ta mở sòng bạc trong quán karaoke, mượn bảng hiệu quán Karaoke để che mắt, không biết đã hãm hại bao nhiêu người, cảnh sát thẳng tay rà soát sạch sẽ các ngóc ngách to nhỏ trong quán Karaoke, sau khi tìm ra các chip tiền cá cược, thì lập tức áp giải Hà Lập Cường và tất cả các con bạc có liên quan về đồn.
Họ còn lập ra một danh sách, chẳng bao lâu đã bắt về một tốp người.
Hà Lập Cường phạm tội giam giữ người bất hợp pháp và tội tàng trữ súng, căn cứ theo Bộ luật Hình Sự Điều thứ 128, phạt tù dưới 3 năm.
Gã còn phạm tội kinh doanh sòng bạc, căn cứ theo Bộ luật Hình Sự Điều 303 Khoản 2, tội kinh doanh sòng bạc chịu án tù dưới 5 năm.
Ngoài ra còn phạm tội tụ tập ẩu đả, cầm đầu 50 người vây đánh một người, gây thương tích nặng cho đối phương, suýt chút nữa mất mạng, cùng với tội danh cố ý giết người, dựa theo Bộ luật Hình Sự Điều 232, phải phạt án tử hình, tù chung thân, hoặc án có thời hạn 10 năm trở lên, nếu có tình tiết nghiêm trọng, nên phạt án tử hình hoặc là án tù chung thân.
Vụ án xảy ra vào tháng Giêng, thời gian phán quyết vào cuối tháng Ba, Hà Lập Cường bị phán án tử hình.
Lúc biết được tin tức, Cảnh Dực vẫn còn đang trong bệnh viện, bác sĩ nói với cảnh sát, anh cần tĩnh dưỡng ít nhất nửa năm mới có thể xuất viện hoạt động, cảnh sát thẳng thừng đưa anh đến bệnh viện trong trại giam, để anh ở trong đó tiến hành tĩnh dưỡng.
Khi đi vào đấy, các anh em muốn đến tiễn anh nhưng Cảnh Dực không cho, bản thân tự đẩy xe lăn đi vào, hai chân anh bị gãy ở mức độ khác nhau, bên trong bắn tám cây đinh sắt, bên ngoài bắn bảng thép.
Cảnh sát giúp anh cởi quần áo tiến hành kiểm tra sức khỏe, có một vị cảnh sát lấy đi con thỏ trong tay anh, Cảnh Dực nhìn chằm chằm con thỏ hỏi, “Trong đó không có gì cả, có thể cho tôi không?”
Vị cảnh sát từ chối, “Đợi sau khi anh ra tù, những món đồ này sẽ trả lại cho anh.”
Cảnh Dực không nói chuyện, sợi dây đỏ trên cổ tay cũng bị yêu cầu tháo xuống, anh cúi đầu nhìn sợi dây đỏ ấy, rồi nói chuyện rất nhẹ nhàng, “Cái này để lại cho tôi đi.”
Vị cảnh sát kia nhìn nhìn, một sợi dây đỏ bình thường, máy dò cũng quét qua một lần, xác định không có gì nguy hiểm anh ta mới gật đầu, “Được.”
Cảnh Dực bị kết năm năm tù, bởi vì vết thương nặng nên được giảm đi một năm, chỉ còn lại bốn năm, nếu như anh biểu hiện tốt, cũng có thể ra tù trước thời hạn.
Cái trước thời hạn này, vốn không thể giải quyết vấn đề cơ bản nhất:
Ít nhất anh phải ở trong này từ ba đến bốn năm.
Đa số người đến ngồi tù thường thường mặt ủ mày chau, u uất trầm lặng, chỉ có Cảnh Dực cứ ôm một cuốn sách xin ở thư viện đọc chăm chú, anh đọc sách dạy thiết kế manhua, thật ra anh đọc không hiểu, chỉ muốn biết ngày ngày Minh Châu đang xem những gì.
Một người bạn tù cùng nằm viện ở bên cạnh thấy anh đọc một quyển sách suốt hai ba tháng, còn tưởng rằng đầu óc anh có bệnh, sau này, nhìn thấy Cảnh Dực cuối cùng cũng chịu đổi sách, chẳng qua là từ sách dạy thiết kế manhua biến thành sách dạy chế tác manhua.
Anh không biết vẽ, cảnh sát cũng không cho anh bút chì, thay vào đó chỉ cho anh một viên phấn và bút sáp màu.
Những thời gian rảnh, Cảnh Dực sẽ vẽ trên giấy, tính cách anh không thích nói chuyện, mỗi ngày ngoài tiêm thuốc uống thuốc làm vật lý trị liệu ra, việc còn lại chính là đọc sách dạy chế tác manhua, rồi vẽ bừa ra giấy.
Nửa năm sau, anh chuyển từ phòng bệnh của bệnh viện sang một phòng giam bình thường, vẫn một mình lặng lẽ vẽ vời, có một chàng trai đeo mắt kính tầm 30 tuổi thấy hình anh vẽ trên giấy có chút quen mắt, bèn bắt chuyện với anh.
Sau đó Cảnh Dực mới biết, chàng trai đeo kính này học ngành thiết kế manhua, còn là nhà thiết kế của một công ty lớn.
Cuộc sống bỗng chốc giống như bừng lên hy vọng.
Hy vọng của người khác là được ra ngoài.
Còn hy vọng của anh chính là: Minh Châu.
------oOo------