Minh Châu - Đông Ca

Chương 9




 

Edit: Đậu Xanh

Đêm giao thừa, bốn người đi ra ngoài đòi nợ đúng lúc quay về, Cảnh Dực dẫn một đám người đến nhà hàng cơm luôn.

Bởi vì Tết nên nhà hàng kinh doanh rất được, phòng bao nào cũng ngồi đầy ắp người, quản lý thấy Cảnh Dực đến thì dẫn bọn họ vào một gian phòng bao lớn nằm phía trong cùng.

Lúc một đám người bước vào, Đại Chí nhìn thấy Minh Châu cầm menu đi đến, bèn vẫy tay với cô, “Minh Châu! Qua đây nè!”

Quản lý nhìn thấy cảnh này, đi đến trước mặt Minh Châu, dặn dò cô vài câu, sau đó cười cười nói với Cảnh Dực, “Anh Cảnh, có cần gì thì cứ nói với nhân viên phục vụ, em đi làm việc trước đây.”

Cảnh Dực gật đầu, “Vất vả rồi.”

Anh là khách quen ở đây, lại là nhân vật có tiếng ở trấn Puhe, ông chủ nhà hàng nhìn thấy anh cũng phải khách sáo kiêng nể, nói chi là quản lý giám đốc.

Minh Châu cầm menu bước vào, đối mặt với một căn phòng đầy ắp người, cô hơi do dự một lúc, rồi đưa cuốn menu cho Cảnh Dực ngồi ở ghế chính, Cảnh Dực trước giờ chưa từng gọi món, Đại Chí ngồi bên cạnh vội vã cầm lấy cuốn menu trước mặt anh, “Để tôi, để tôi.”

Cậu ta vừa gọi món, vừa bắt chuyện với Minh Châu, Minh Châu lịch sự đáp lại hết, vốn Đại Chí còn muốn bảo cô ngồi xuống ăn cơm cùng, nhưng thấy thái độ này của cô, nên dập tắt ý định đó.

Đại Chí gọi tổng cộng năm món, lúc đóng menu lại, cậu ta theo thói quen hỏi một câu, “Tổng cộng bao nhiêu tiền vậy?”

Minh Châu chỉ nhìn qua một lượt, nói ra con số ngay, “Tổng cộng 875 tệ.”

“Mẹ nó?” Đại Chí vô cùng kinh ngạc, đôi mắt trừng lên thật to, “Sao em tính nhanh vậy?”

Mỗi lần cậu ta đến đây ăn cơm, nhân viên phục vụ ôm máy tính gõ số một hồi lâu mới báo tổng giá.

Cảnh Dực hơi nhướng mày, ngẩng đầu lên nhìn, Minh Châu rất xinh đẹp, da dẻ trắng mịn ửng hồng, lông mày mảnh, đôi mắt to, lông mi vừa cong vừa dài, khi nói chuyện trên mặt mang theo nụ cười lịch sự, là một gương mặt rất được mọi người yêu thích.

Khung xương của cô hơi nhỏ, vóc dáng gầy yếu, trên người mặc bộ đồng phục màu đỏ đen, vòng eo thon gọn, mái tóc dài đen nhánh buộc ra sau đầu, lộ ra hai lỗ tai trắng ngần.



Từ xa xa, Cảnh Dực phát hiện trên chóp mũi của cô có một nốt ruồi rất nhỏ.

Là nốt ruồi duyên xinh đẹp.

Đại Chí ngồi bên cạnh hưng phấn vươn tay về phía Minh Châu, “Suýt nữa tôi quên mất, em học rất giỏi! Vừa hay bọn tôi đang thiếu kế toán, chỉ cần biết tính toán, à không, phải gọi là tài vụ, em có muốn đến làm không? Thật đấy, bọn tôi trả lương cho em.”

Minh Châu lịch sự mỉm cười, “Không cần đâu, còn muốn gọi thêm gì nữa không?”

Đại Chí vẫn không từ bỏ, “Thật đấy, em cân nhắc lại xem, tuy rằng danh tiếng của bọn tôi không được tốt, nhưng con người bọn tôi vô cùng tốt, ai nấy cũng lương thiện.”

Cậu ta vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ vào những người đàn ông khác trong phòng bao, một đám người ngẩng đầu lên nhìn cô, tất cả xuất thân từ đầu đường xó chợ, từng lăn lộn đánh nhau vô số lần, đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ màu gì cũng có, khuôn mặt đó có nhìn thế nào cũng không liên quan đến hai chữ lương thiện.

Đại Chí “đệt” một tiếng, kiên trì bất chấp khen ngợi, “Tuy rằng bọn họ trông dung tục hèn hạ, nhưng toàn là người tốt, thật đấy.”

“Mẹ nó, cậu mới là tên dung tục hèn hạ!” Đại Hồng và Đại Hắc với lấy đôi đũa trên bàn ném lên mặt của cậu ta, Đại Chí ôm đầu né tránh, mỉm cười nói với Minh Châu, “Thật đấy, Minh Châu, công việc nhẹ nhàng hơn ở đây nhiều, không cần mệt nhọc vậy nữa.”

Minh Châu kiên trì mỉm cười lắc đầu, hỏi thêm một lần, “Còn muốn gọi thêm gì nữa không ạ?”

Đại Chí thở dài một hơi, cậu ta biết ngay mà, không có cô gái nào tình nguyện đến chỗ của bọn họ làm việc.

“Được rồi.” Cảnh Dực lên tiếng, “Bấy nhiêu đó thôi.”

Minh Châu thở phào một hơi như trút được gánh nặng, “Dạ, có cần gì thêm thì cứ gọi tôi.”

Cô ôm menu rời đi, một đám người trong phòng bao vội vã đứng lên tranh giành việc rót rượu cho Cảnh Dực.


“Anh! Giao thừa vui vẻ!”

“Chúc mừng năm mới! Anh! Chúc anh ngày càng đẹp trai!”

“Giao thừa vui vẻ nhé anh!”



“Đại ca, năm mới, các anh em kính anh một ly!”

Bầu không khí lập tức trở nên nóng lên, trước khi Minh Châu đóng cửa phòng bao, cô vô thức nhìn người đàn ông ngồi ở ghế chính.

 Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của anh luôn lạnh nhạt, cho dù mỉm cười, ý cười nơi đáy mắt cũng vô cùng nhạt nhẽo, vết sẹo ngay đuôi mắt rất dễ thấy, tôn lên khí chất cả con người anh, trong lạnh lùng toát ra một chút lưu manh.

Cảnh Dực cụp mắt hơi nghiêng đầu, Đại Chí ngồi bên cạnh đang châm thuốc cho anh, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, đợi sau khi châm xong, giống như phát hiện ra có người đang nhìn mình, anh bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn thử.

Trong đôi mắt thờ ơ ấy pha lẫn chút sắc bén, màu mắt rất nhạt, không có cảm xúc gì, nhưng lại tản ra cảm giác áp bức vô hình.

Minh Châu dại ra, cúi thấp đầu ôm menu chạy ra ngoài.

Cô không hiểu tại sao anh lại cho cô tiền.

Anh là ông chủ của công ty đòi nợ, còn cô là con nợ.

Có lẽ do sợ cô và em trai chết đói, cũng có thể ra tay vì đồng cảm, nhưng cho dù anh ra tay với mục đích gì, thì khoản tiền ấy, Minh Châu sẽ không động vào dù chỉ một đồng.

Kể từ sau khi ba mẹ bất ngờ qua đời, cô đã hiểu ra một đạo lý, trên thế giới này, nợ thì phải trả, ân tình cũng phải trả.

Bất kể như thế nào, cô sẽ không bao giờ để nợ.

 

------oOo------