Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Minh Châu - Đông Ca

Chương 67




 

Edit: Đậu Xanh

Chàng trai đeo mắt kính là giám đốc của bộ phận thiết kế manhua.

Những người mà anh ta quen biết toàn cấp bậc giám đốc, khi giới thiệu Cảnh Dực qua đó, anh chỉ có thể làm nhà thiết kế cho người ta, nhưng những gì Cảnh Dực học được từ chỗ của anh ta hoàn toàn có thể đảm nhiệm được chức vị giám đốc này.

Có điều Cảnh Dực không quan tâm, anh không bằng cấp, thậm chí còn có nhiều tiền án khác nhau, có một công ty tình nguyện tuyển dụng, đã là một chuyện đáng để ăn mừng.

Vào khoảnh khắc Minh Châu khóc nức nở hỏi anh qua điện thoại vào ba năm trước, “Đây là lần gọi điện thoại cuối cùng của chúng ta sao”, Cảnh Dực đã đưa ra dự định cho tương lai:

Sau này anh không muốn làm Minh Châu đau lòng nữa.

Anh muốn tìm một công việc cố định, cho Minh Châu một cuộc sống ổn định, để cô và Minh Bảo có một cuộc sống tốt hơn.

Giám đốc thuộc độ tuổi trung niên, hơn 40 tuổi, kiểu tóc Địa Trung Hải đã rụng gần hết, bởi vì trước kia nợ ân tình của chàng trai đeo mắt kính nên ông ta đồng ý để Cảnh Dực ở lại, quá trình phỏng vấn vẫn phải diễn ra, ông ta hỏi vài câu hỏi thông thường rồi kiểm tra kiến thức liên quan đến chuyên ngành manhua, thấy Cảnh Dực thật sự hiểu biết, bấy giờ mới gật đầu, “Được, đến phòng nhân sự báo cáo nhậm chức đi.”

Cảnh Dực đến phòng nhân sự báo cáo xong, quyết định ngày hôm sau tới làm, tiếp đó mới đi về nhà.

Vừa đến tiểu khu thì thấy Triệu Đại Chí và Trang Phong đang đứng trước cổng, bọn họ lái xe của anh đến đây, còn giúp anh dán lại mặt nạ xe, nhìn trông rất mới.

Sáng sớm Cảnh Dực thức dậy nhìn thấy tin nhắn đêm qua bọn họ gửi cho anh, ai nấy đều rất quan tâm chuyện Minh Châu có vứt bỏ anh không, có người lòng đầy căm phẫn nhắn trong nhóm chat: [Nếu em ấy dám vứt bỏ anh! Em sẽ dẫn các anh em đến uy hiếp em trai em ấy!]

Cảnh Dực chỉ đáp lại một câu: [Em ấy ngủ rồi.]

Trong nhóm chat lập tức bùng nổ:

[Đệt, Đm!]

[Mẹ nó! Anh Cảnh, bọn em lo lắng anh bị người ta vứt bỏ, mấy anh em khóc đến chết đi sống lại, anh thì ở đó ôm người đẹp trong lòng vô cùng sung sướng! Anh có xứng đáng với mấy anh em bọn em không?!]



[Anh, anh thong thả chút đi, tuy rằng nhịn đã lâu, nhưng không thể một lần giải phóng hết toàn bộ, anh hiểu chứ?]

[Triệu Đại Chí, cậu im mồm đi, cậu tưởng rằng ai cũng giống như cậu chắc, ba giây một lần.]

[Đệt, mẹ nó, cậu nói ai ba giây?!]

[Các cậu im lặng đi, đừng làm ồn đến thằng nhóc còn zin, đúng không, Lý Ngõa.]

Lý Ngõa: [? ? ?]

Tin nhắn đẩy lên ào ào từng dòng một, dòng tin mới nhất là của Đại Hắc gửi, phía sau kèm theo một emoji (chữ kiểu tranh ảnh) nụ cười tà ác dung tục.

[Anh, những thứ khác em không muốn biết, em chỉ muốn hỏi, đêm qua sướng không?]

Cảnh Dực ngứa răng, ngón tay gõ một chữ trên điện thoại: [Cút.]

Có thể không sướng sao?

Sướng đến mức anh làm xong một lần lại thêm một lần, suýt chút nữa không dừng lại được.

Cảnh Dực còn chưa đi đến trước mặt, Triệu Đại Chí đã phát ra tiếng gà kêu, “Ôi đệt! Hôm nay anh đi xem mắt phải không? Ăn mặc đẹp trai vậy!”

Bộ vest màu xanh đậm thẳng thớm phẳng phiu mặc trên người anh, tôn lên đôi chân thon dài, lưng vai thẳng tắp, cho dù anh đội chiếc mũ màu đen, vẫn không lấn át mất vẻ đẹp trai.

Trang Phong cũng không nhịn được dơ ngón tay cái với anh, “Anh, nếu em có khuôn mặt này của anh, chắc chắn mỗi ngày em sẽ đổi một bạn gái.”

Cảnh Dực thờ ơ tặng cho một chữ: “Cút.”

Triệu Đại Chí không quên chuyện chính, cậu ta ném chìa khóa xe vào lòng Cảnh Dực, Trang Phong thì tặng cho Cảnh Dực một cái thùng.



“Cái gì vậy?” Ngón tay Cảnh Dực mở hé ra xem.

Trang Phong không nói chuyện, chỉ cười ẩn ý.

Trong thùng đầy ắp các loại bao đủ mùi vị đủ màu sắc, do mấy người bọn họ mua đến tặng anh.

Khóe môi Cảnh Dực kéo lên một nụ cười rất nhạt, anh ôm cái thùng trong lòng, sau đó hỏi Triệu Đại Chí và Trang Phong, “Một lát ra ngoài ăn cơm không?”

“Không đi đâu, trả xe lại cho anh, bọn em sẽ đi ngay.” Triệu Đại Chí nói xong thì bẻ ngón tay tính toán, “Đợi qua vài ba năm nữa em tiết kiệm được chút tiền sẽ mua một căn nhà ở đây, đến chừng đó em đến làm hàng xóm của anh.”

Cảnh Dực nhướng mày, “Được.”

Anh đi đến trước mặt Triệu Đại Chí và Trang Phong, vươn tay chạm nắm đấm với hai người họ, “Đi đây.”

Triệu Đại Chí nhìn bóng lưng Cảnh Dực đi vào nhà sau đó chậc một tiếng, “Quả nhiên, đàn ông dính vào yêu đương đúng là khác biệt, anh Cảnh cũng biết cười rồi.”

Trang Phong nhìn cậu ta với vẻ mặt ngơ ngác, “Anh Cảnh có khi nào không biết cười đâu, đó là vì không muốn cười với tên ngốc như cậu thôi.”

“Mẹ nó, cậu nói ai ngốc hả?” Triệu Đại Chí xắn tay áo.

“Ai hỏi thì người đấy ngu ngốc!”

“…..” Triệu Đại Chí dại ra, “Cậu đợi đã, để tôi phân tích lại xem.”

Trang Phong: “…..”

 

------oOo------