Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Minh Châu - Đông Ca

Chương 54




 

 

Edit: Đậu Xanh

Quần áo dính đầy máu của Cảnh Dực được đem ra ngoài, lúc Triệu Đại Chí cầm trong tay mới phát hiện trong túi còn có một con thỏ lông xù dính máu.

Cậu ta biết Minh Châu thích thỏ, Cảnh Dực còn đặc biệt mua hai con thỏ trắng về cho cô chơi nên cúi đầu rửa sạch con thỏ lông xù, nhìn từng vệt vết máu đỏ tươi bị nước cuốn trôi, cậu ta không nhịn được mà bật khóc.

Triệu Đại Chí nhớ đến ngày trước khi đánh nhau, Cảnh Dực luôn là người đánh hăng nhất, mức độ bị thương cũng nặng nhất, cậu ta hỏi anh không sợ chết à?

Cảnh Dực nói, “Không sợ, anh chỉ có một mình, chết thì chết thôi, chẳng có gì ghê gớm cả.”

Lúc Cảnh Dực nói câu này anh chỉ mới 17 tuổi, trong lòng cậu ta bỗng chốc vô cùng khó chịu.

Lý Ngõa cũng trốn trong nhà vệ sinh hút thuốc, mới hút được nửa điếu đã che mặt lau nước mắt không ngừng, ở trong lòng bọn họ, anh em thì phải nên sống chết có nhau, nhưng Cảnh Dực không như vậy, anh chỉ muốn dẫn các anh em đi kiếm tiền, còn chết, anh chỉ lựa chọn đi một mình.

Rõ ràng anh biết đi một mình đến những nơi như thế, sẽ đối mặt với kết quả như thế nào, nhưng anh vẫn bất chấp tất cả.



Những người khác lần lượt đi vào, đôi mắt của bọn họ đều đỏ bừng, mọi người rất lâu không nói chuyện, cuối cùng vẫn là Đại Chí mở miệng trước, “Bên phía Minh Châu trước tiên cứ giấu đi đã.”

“Phải giấu bao lâu?” Cát Phong hỏi, “Nếu như em ấy biết anh Cảnh bị thương ra nông nỗi này, khoẻ lại này còn phải ngồi tù, liệu em ấy có đi luôn không về không?”

Đại Chí thở dài, “Bây giờ anh Cảnh đã thành ra thế này rồi, không giấu chẳng lẽ để em ấy trơ mắt đứng nhìn sao?”

“Cậu có thể giấu được bao lâu?” Trang Phong đỏ mắt nói với cậu ta, “Nói sớm cho em ấy biết là tốt nhất, nếu như em ấy muốn đi thì cứ đi, người phụ nữ không có lương tâm, không có cũng tốt.”

Bọn họ mong Minh Châu có thể quay về, dẫu gì anh Cảnh cũng vì cô nên mới đi kiếm số tiền đó, mà bây giờ Cảnh Dực bị thương thành ra nông nỗi này, sau này còn phải ngồi tù, mọi người không chắc chắn nếu Minh Châu biết được, liệu có lập tức vứt bỏ Cảnh Dực hay không, dù gì cô đã không còn bất kỳ khoản nợ nào nữa, chỉ cần giả vờ như không quen biết Cảnh Dực là có thể dễ dàng cắt đứt liên lạc.

“Trước tiên cứ giấu đi.” Triệu Đại Chí nói, “Chừng nào không giấu được nữa tôi sẽ nghĩ cách khác.”

Bọn họ im lặng hút hết điếu thuốc, rồi đi tới phòng chăm sóc đặc biệt xem thử, toàn thân Cảnh Dực quấn đầy băng gạc, trên đầu cũng quấn tận mấy lớp, miệng đeo máy thở oxy, hai chân bị treo lên, cả người quấn gạc hệt như xác ướp.

Nghe bác sĩ nói, vẫn chưa biết khi nào có thể tỉnh lại, trong một tuần này luôn phải theo dõi, đợi hoàn toàn vượt qua giai đoạn nguy hiểm là có thể thở phào nhẹ nhõm, sau khi vượt qua giai đoạn nguy hiểm, qua một khoảng thời gian còn phải làm kiểm tra, xem xem mức độ hồi phục, còn phải xem mức độ hồi phục của các chức năng, nếu như thể chất tốt có thể hồi phục trên 90%, nếu như hồi phục không tốt….

Nửa câu còn lại bác sĩ không nói, mọi người cũng hiểu hết.


Hồi phục không tốt, vậy chính là tàn phế.

Tiền phẫu thuật cộng với các loại chi phí khác hao tốn hơn mười mấy vạn, bác sĩ bảo bọn họ đi đóng tiền, mọi người không nói hai lời lập tức lấy hết tất cả tiền trên người ra, tiếp đến trong quá trình nằm phòng chăm sóc đặc biệt còn có các loại chi phí như tiền nằm viện và tiền điều dưỡng chăm sóc,v..v, Lý Ngõa lấy 30 vạn tạm ứng trước, ngoài việc ăn uống chi tiêu, còn có 3 vạn lúc trước cho Minh Châu trả nợ, trong thẻ vẫn còn 10 vạn, tiền mấy năm nay cậu ta kiếm được đều nằm trong đó, hôm nay lấy ra hết toàn bộ.



Những người khác tiêu tiền như nước, nên chẳng còn được bao nhiêu, nhưng vẫn chuyển hết tiền trong thẻ ngân hàng sang cho Lý Ngõa, để cậu ta bù vào trong những trường hợp không đủ chi phí.

Triệu Đại Chi đi về, để đám người Đại Hồng ở lại đây trông chừng, trong nhà Triệu Đại Chí còn có Minh Bảo, không thể để Minh Châu dấy lên sự nghi ngờ, cậu ta bắt buộc phải quay về.

Trước khi đi, cậu ta nói với mọi người, “Nếu đại ca tỉnh lại phải báo cho tôi đầu tiên.”

“Cái đó để lại đi.” Trang Phong chỉ vào con thỏ lông xù trong tay cậu ta.

Con thỏ đã được giặt sạch sẽ, vẫn còn ướt mem, mọi người dùng khăn giấy lau chùi, đợi hoàn toàn khô ráo sẽ nhờ y tá mang vào trong, đặt bên cạnh tay của Cảnh Dực.

Con thỏ lông xù, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của anh.

Đôi mắt ửng đỏ, dán vào mu bàn tay của anh.

 

------oOo------