Cảnh Dực phớt lờ Đại Chí, càng không chú ý động thái của hai cô gái trẻ phía sau, anh lấy bánh sandwich trong túi ra ăn mấy miếng, lại mở nắp chai nước khoáng ấm và uống.
"Anh à, anh ngủ chút đi." Đại Chí nói, "Con đường còn lại em lái.”
Cảnh Dực cuối cùng cũng đáp lời anh ta một câu, "Lái chậm chút.”
Hai cô gái trẻ ngồi ghế sau nghe anh mở miệng nói chuyện, hai người nắm chặt tay nhau thích thú.
Trông đã đẹp trai như vậy! Giọng nói lại còn dễ nghe thế!
Các cô rốt cục cũng lấy dũng khí mở miệng, "Chuyện là... Anh cũng sống ở Bồ Hà à? Tại sao chúng tôi chưa bao giờ gặp anh trước đây? ”
Cảnh Dực “ừ” một tiếng lấy lệ.
"Anh Cảnh là người chuyển tới sau." Đại Chí cười thay anh giải thích, "Anh ấy không thích nói chuyện, nhưng anh ấy rất tốt.”
Hai cô gái trẻ đỏ mặt gật đầu.
Cảnh Dực vừa ăn vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, hai cô gái trẻ ngồi ghế sau một mực muốn nói chuyện với anh, lại hỏi, "Vì sao các anh lại về trễ như vậy?”
Đại Chí nhìn gương chiếu hậu, đang định trả lời, thì thấy Cảnh Dực cau mày, ngữ khí có chút không kiên nhẫn, "Nhìn đường đi.”
"Được rồi." Đại Chí cười cười, lái xe ra ngoài.
Hai cô gái trẻ trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, ngồi yên ngay ngắn, không mở miệng nói chuyện nữa.
Xe một giờ sau đến thị trấn Bồ Hà, cô gái trẻ ngồi sau lần lượt đưa tay trả tiền, Cảnh Dực ngược lại không ngờ Đại Chí đã đến mức này, hai tay hốt cả tiền và mỹ nữ.