Miêu Nhãn Mị Hồn

Chương 10




Hắn cũng cười.

“Em đoán đúng rồi. Nếu bị em phát hiện, vậy em liền phụ trách thỏa mãn ảo tưởng của ta đi!”

“A! Không muốn. . . . . .”

Nàng cười giống như đứa bé gái,mà hắn cũng giống như thằng bé trai,hai người giống như trẻ con không lo nghĩ gì vui vẻ chơi đùa.

Nghiêm Diễm thích nhìn nàng cười,cũng chú ý tới nàng gần đây cười tương đối nhiều,thấy nàng cười, hắn cũng sẽ vui vẻ.

Hắn tin tưởng mình đã yêu cái tiểu nữ nhân quật cường lại chọc người đau lòng này rồi.

Không biết nàng đối với hắn có cảm giác gì?

Hắn muốn mở miệng hỏi, lại phát hiện tay nàng dừng ở giữa hai chân hắn, sau đó. . . . . . liền thay đổi.

Tiếng cười dừng lại, nàng nâng lên trong mắt như nước thủy nhìn chăm chú vào hắn, đáy mắt lộ ra nghiêm túc, khát cắt quang mang.

Mộc Thạch Nam lẳng lặng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, suy đoán tâm tình hắn vào giờ phút này.

Hắn hi vọng tay nàng vuốt ve chỗ hiện tại sao?

Nàng dám đối với hắn làm ra chuyện thân mật như vậy sao?

Lúc này, hắn hít một hơi thật sâu, trong phút chốc, nàng hiểu hắn khát vọng, mong đợi nàng đụng chạm.

Trong lúc nhất thời,ý xấu muốn trêu chọc hắn hiện lên trong mắt.

“Ngươi muốn ta sờ ngươi sao?”

Nàng yêu mị vòng qua cổ hắn, ở bên tai hắn nói nhỏ,nụ hoa nhạy cảm không ngừng ma sát lồng ngực hắn, giống như cái yêu nữ tà mị quyến rũ hắn.

Hắn run rẩy nhắm hai mắt lại, ức chế xúc động thiếu chút nữa kìm giữ được.

“Mèo con, em dám không?” Hắn cắn răng nói nhỏ, ném ra chiến thư khiêu khích.

Mộc Thạch Nam trong mắt khát vọng bày tỏ câu trả lời nàng, động tác của nàng cũng đại biểu nàng tiếp nhận khiêu chiến của hắn.

Nàng đưa ra tay ngọc tuyết trắng mảnh khảnh cởi bỏ quần áo hắn, để cho hai người trần truồng như lúc mới ra đời.

“Đại phôi mèo, ngươi không khỏi quá coi thường ta. Muốn trở thành mèo con mà đại phôi mèo ngươi thích nhất,cũng phải có bản lãnh .”

“Được? Ta rất mong đợi mèo con của ta có bản lãnh gì?”

“Vậy thì tiếp chiêu đi!”

Nàng cười đến hảo mị, đem hắn khẽ đẩy ở trê cỏ xanh mơn mởn, giạng chân ở trên người hắn, cúi đầu thật sâu hôn hắn.

“Lần này đến lượt ta khi dễ ngươi đi?”Gương mặt xinh đẹpchậm rãi phát ra một chút đỏ ửng,càng làm hắn thấy phải ngây dại.

Một đôi tay ngọc không ngừng ở trên người hắn khẽ vuốt ve, cùng sử dụng đầu lưỡi nho nhỏ trêu đùa nụ hoa hắn,khiến cho hắn một hồi mãnh liệt run rẩy.

“Em là từ đâu học được chiêu này ?” Hắn thở dốc ép hỏi.

“Từ trên người của ngươi a! Ngươi không cũng thích bộ dáng ta trêu chọc như vậy? Thích không?” Nàng một bên đùa với nụ hoa nhỏ bất đồng của hắn với mình một bên hỏi.

“Lão Thiên! Ta thích. . . . . . Em tiểu ma nữ này. . . . . .”

Mặc dù hắn phải sử dụng lực rất lớn khắc chế mới có thể đè nén xuống ý tưởng mình không muốn xông qua, nhưng hắn còn rất thích nàng đối với hắn như vậy.

“Ta còn có thứ để cho ngươi thích hơn.” Chỉ thấy nàng yêu mị cười, sau đó chậm rãi đứng ở giữa hai chân hắn.

Nghiêm Diễm hiểu nàng muốn làm cái gì, dù sao hắn so với nàng có kinh nghiệm.

Nhưng là. . . . . . Nàng sẽ không phải nghiêm túc đi?

Chẳng lẽ nàng đối với hắn. . . . . .

Tim của hắn một hồi lâng lâng.

Mộc Thạch Nam cảm thấy mặt mình chẳng những nóng lên, ngay cả thân thể của nàng cũng giống như lửa.

Nhưng nàng muốn để cho hắn vĩnh viễn không quên được nàng, nàng muốn để cho hắn cảm thấy thỏa mãn cùng vui thích trước nay chưa từng có.

Khi tay nhỏ bé đem khổng lồ kiên đĩnh của hắn thả ra ngoài thì thanh âm tim nàng đập giống như toàn bộ thế giới cũng nghe được.

Nàng đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve trên dưới nóng người kia, sau đó mở ra cái miệng nhỏ hồng nộn ngậm kiên đĩnh đã trở nên sưng to lên—— nhưng miệng nàng quá nhỏ, chỉ bao trùm được một chút xíu.

“Ừ. . . . . .” Hắn nhắm mắt lại, cảm thấy khoái cảm xông thẳng đỉnh đầu.

Cái lưỡi màu hồng nhẹ nhàng liếm hắn, hai tay ôn nhu bao bọc, mặc dù kỹ xảo của nàng căn bản là không có chút nào tốt, nhưng vẫn đủ để khiến huyết dịch trong cơ thể hắn nhanh chóng trương lên.

Mộc Thạch Nam vốn tưởng rằng cảm giác này sẽ rất xấu.

Nàng cho tới bây giờ cũng không dám tưởng tượng mình có một ngày sẽ đối với người đàn ông làm loại chuyện như vậy.

Nhưng đối mặt hắn, như vậy lấy lòng lại trở nên hết sức trọng yếu, cũng cam tâm tình nguyện.

Nàng cũng phát hiện khi nàng dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng trêu chọc phái nam nhạy cảm của hắn thì hắn sẽ không kìm hãm được phát ra rên rỉ.

Nàng thích hắn cứng rắn cùng lửa nóng, thích nàng có năng lực này có thể khống chế hắn, để cho hắn cũng có thời điểm không khống chế được mình, nếu không mỗi một lần đều là nàng cầu khẩn.

“Thoải mái sao?”

Nàng nhẹ nhàng cười trong đó lóe ra tia sáng đùa dai,nàng mở to miệng cố gắng đem lửa nóng kiên đĩnh ngậm trong miệng,cũng chậm rãi di động đầu mình trên đó.

“A. . . . . .Em. . . . . .” Nghiêm Diễm thật sự bị mèo con này hành hạ chết .

Mỗi khi nhạy cảm của hắn gặp phải đầu lưỡi nghịch ngợmthì hắn liền không nhịn được phát ra than nhẹ vui thích.

Chưa từng có một nữ nhân có thể giống như nàng mang cho hắn khoái cảm trước nay chưa có. Có lẽ bởi vì hắn yêu nàng đi!

Cảm giác mình sắp bộc phát ra thì hắn có chút thô bạo đem nàng kéo đến trên người,nhiệt tình ôm lấy mặt nàng cuồng liệthôn, mãi cho đến khi cả hai cùng không thở nổi, hắn mới lưu luyến không rờirời đi đôi môi ngọt ngào.

“Vì để thưởng cho cố gắng mới vừa rồi của em, ta cũng sẽ làm em phiêu phiêu dục tiên .”

Hắn đem kiều tiểu của nàng đặt ở giữa hai chân mình, cũng để cho khe huyệt đã sớm ướt át trên đỉnh kiên đĩnh của hắn, sau đó cầm eo mãnh khảnh để cho thân thể nàng hạ thấp xuống, cho đến khi nàng cảm thấy khe huyệt bị hắn nhét tràn đầy.

Trên khuôn mặt đỏ hồng của Mộc Thạch Nam hơi xuất hiện mồ hôi, nhưng vẫn có thể từ trong con ngươi mê loạn của nàng nhìn ra nàng thỏa mãn cùng khoái cảm.

“Diễm. . . . . . Thật trướng. . . . . .” Trong miệng của nàng phát ra kiều thanh đứt quãng.

Hắn cầm đai lưng mãnh khảnh của nàng trên dưới di động, đến cuối cùng nàng cũng ở trên mình di động, mà tay hắn cũng xoa nàng bầu ngực không ngừng đung đưa.

“A. . . . . . Không được. . . . . . Ta. . . . . . Nóng quá. . . . . . Thật là đẹp. . . . . .”

Nàng hai mắt nhắm lại, toàn thân không ngừng rung động, vẻ mặt kia giống như là đang hưởng thụ chỗ mang đến khoái cảm cực lạc này, mà cái miệng nhỏ cũng không kìm hãm đượcloạn ngâm kêu loạn.

Hắn yêu chết bộ dạng mất hồn như vậy của nàng, nhiệt tình như vậy nghênh hợp hắn, giống như là nữ yêu —không ngừng quyến rũ hắn.

“Em háo dâm lay động như vậy, làm người ta nhịn không được muốn một ngụm ăn hết em!”

Hắn cũng cảm thấy thân thể mình không ngừng lẻn vào khe huyệt chặt chẽ mang cho hắn trận trận khoái cảm.

“Ta dâm đãng, ngươi dâm đãng hơn.”

Cũng chỉ có đến lúc này nàng mới thể nói năng lộn xộn như vậy, bất quá hắn yêu điểm này của nàng.

“Cho nên chúng ta là tuyệt phối, có đúng hay không?”

Hắn giống như cái lữ nhân đói khát ở trong môi nàng cướp lấy mỹ vị ngọt ngào, mà nàng cũng nhiệt tìnhđể cho đầu lưỡi mình cùng hắn không ngừng dây dưa.

“Ừ. . . . . .” Nàng ôm thật chặt đầu hắn, thoải mái ở trên người hắn không ngừng kéo ra đưa vào.

Khi nàng cảm thấy một hồi mãnh liệt khoái cảm đánh tới thì không khỏi kêu to lên tiếng.

“A!”

Hắn cũng giơ cao eo nhanh chóng phối hợp động tác của nàng, ở một hồi cấp tốc chạy nước rút, hai người đồng loạt kêu ra, đạt tới tuyệt vờitột cùng.

Hắn ôm thật chặt thân thể mềm mại của nàng, đem tất cả mầm móng của mình bắn vào trong cơ thể nàng, mà nàng cũng toàn tâm toàn ýtiếp nạp.

Ở kích tình đi qua, nàng giống như mèo con bị thương nằm ở trên bả vai cường tráng của hắn, mà hắn còn ở lại trong cơ thể nàng, làm nàng không cách nào coi thường sự hiện hữu của hắn.

“Có tốt không?”

“Ừ.” Nàng vô lựcđáp một tiếng.

“Kia chờ một chút chúng ta trở lại lần đầu.”

“Cái gì? Không được, ta sẽ mệt chết .”

“Ngươi biết nam nhân không khống chế được dâm thú trong cơ thể.”

“Ngươi con dâm thú này cũng quá dâm đi?”

“Mèo con. . . . . .”

“Không được, ta cự tuyệt. . . . . .”

Ở ánh mắt trời màu vàng buổi chiều nơi đây, ấm áp gió nhẹ thổi qua hai người đang tranh chấp,những người khác ở trong phòng làm việc cũng không nhịn bị vui sướng lây,lộ ra mỉm cười.

Người làm trong lòng đều có cái ý tưởng, có lẽ tương lai không lâu, bọn họ sẽ có một nữ chủ nhân. . . . . .

Buổi tối, trăng sáng treo trên cao bầu trời đêm.

“Ngươi đã khỏe như vậy? Ta không nhanh được. . . . . .”

“Lại một lần nữa là tốt.”

“Không muốn. . . . . . A. . . . . . Không được. . . . . .”

Ánh đèn màu hoàng hôn chiếu trên bóng người không ngừng luật động, tạo thành hình ảnh liêu nhân mập mờ.

Rốt cục,người con trai phát ra một tiếng gầm nhẹ thỏa mãn, sau đó giống như đã trút giận bì cầu nằm ở trên người nàng.

“Trời ạ! Mèo con,ta bị em làm mệt chết.” Nghiêm Diễm lật người nằm ở trên giường lớn.

“Ngươi còn dám nói! Từ bên ngoài đến bên trong, một lần lại một lần, ta cũng mau bị ngươi làm cho toàn bộ xương phá hủy, ngươi còn không chịu ngừng, hiện tại lại muốn trách ta làm ngươi mệt chết. . . . . . Thật oan uổng ta!”

Mộc Thạch Nam lật người không để ý tới hắn.

Hắn vội vàng đưa ra hai tay đem nàng ôm tới, đem nàng bao ở trong vòng tay ấm áp.

“Thế nào, tức giận? Thật xin lỗi. . . . . . Bất quá ai bảo em dáng dấp mê người như thế, để cho ta không khống chế được mình.”

“Cho nên ngươi cảm thấy rất mất thể diện?” Nàng lật người, nghiêm túc hỏi hắn.

Hắn không nói gì ngưng mắt nhìn nàng.Gương mặt hồng hào kia,cặp mắt như nước,môi vừa hồng vừa sưng. . . . . . Nàng thật sự rất xinh đẹp.Hơn nữa quan trọng nhất là, hắn yêu nàng.

Tay hắn vuốt ve da thịt tế nộn,thâm tình nói với nàng: “Ta đối với chuyện giữa chúng ta hết thảy nghiêm túc, một chút xíu cảm giác mất thể diện cũng không có, em không thể vu oan ta.”

Ở đó trong một giây đó,Mộc Thạch Nam cảm giác mình có thể hoàn toàn buông lỏng rúc vào trong ngực hắn, không cần lo lắng bất luận kẻ nào, chuyện, vật có thể tổn thương nàng.

Nhưng là. . . . . .

“Mặc dù ngươi nói như vậy, ta còn không tin ngươi.”

“Tại sao? Ta cảm thấy ta đối với em luôn luôn không có chút nào che giấu,em thì ngược lại, đối với ta giống như chẳng qua là ngưu lang cùng em lên giường.”

Nói tới chỗ này, trong lòng hắn lại hiện lên tâm tình bất an.

Hắn đã yêu nàng, nhưng nàng sao?

Hắn cong người lên, tròng mắt đen nghiêm túc nhìn chăm chú vào gương mặt xinh đẹp của nàng.

“Thế nào?” Nàng cố ý giả bộ ngu.

“Ta với em ở chung một chỗ cảm giác rất vui vẻ, còn em?”

“Ta?” Nàng suy tư cúi xuống,quyết định thành thực trả lời, “Cũng rất vui vẻ.”

“Nhiều vui vẻ?”

“Chính là. . . . . . Rất vui vẻ là được rồi.”

Nàng ngồi dậy, muốn xuống giường trốn tránh hắn hỏi.

Hắn một phen bắt được tay nàng, “Em đang trốn tránh, tại sao?”

“Ta không có.”

“Em có.”

“Ta cho là chúng ta đi tới tình trạng này, có thể tiến một bướcphát triển mới. . . . . .”

Nàng đột nhiên vô tình hất tay hắn ra, “Chúng ta ở chung một chỗ rất vui vẻ, như thế mà thôi.”

Sắc mặt hắn xanh mét , “Như thế mà thôi?”

“Chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng chúng ta quan hệ thân thểhấp dẫn có thể duy trì đến vĩnh viễn? Chúng ta đều là người lớn, không nên còn tin tưởng ngây thơ trên thế giới sẽ có chân ái đi?”

Nàng giương mắt to kỳ vọng có thể lấy được hắn tán đồng, nhưng trả lời nàng là một cặp mắt gần như phóng hỏa.

Phản ứng của hắn làm nàng đoán không ra tâm tư hắn, chỉ cảm thấy tức giận trong mắt hắn làm nàng bất an.

Chẳng lẽ trong lòng hắn không phải muốn như vậy sao? Đối với nàng chẳng qua là ôm mới mẻ,tâm tình chơi một chút, một nữ nhân khi hiếu kỳ trôi qua là có thể vứt bỏ. . . . . .

“Nghiêm Diễm, ta có chuẩn bị tâm tưởng .”

“Chuẩn bị cái gì?” Thanh âm của hắn căng thẳng.

“Chuẩn bị cái ngày chia tay kia, ta như thế nào bình tĩnhrời đi ngươi.”

Nói xong, nàng chờ hắn nói ra bất kỳ câu nào làm nàng tan nát cõi lòng.Trong nháy mắt này, nàng phát hiện mình cũng không giống lời đã nói kiên cường như vậy,thế cố như vậy.

Nàng thế nhưng ở thời điểm không tự chủ đã rơi vào trong tay hắn, rơi vào lưới tình hắn giăng ra. . . . . .

Không! Nàng không muốn!

“Ngươi sẽ dùng phương thức gì rời đi ta?” Thanh âm của hắn càng ngày càng lạnh.

“Dùng một phương thức tĩnh táo, ôn hòa. . . . .”

“Tựa như đang đàm luận hôm nay khí trời có được hay không, có thể mưa hay không, có muốn mang dù hay không như không có chuyện gì xảy ra, máu lạnh vô tình như vậy?”

Hắn vừa nói lực đạo bắt được tay nàng cũng càng ngày càng tăng thêm, giống như là trừng phạt nàng.

Bởi vì lời của nàng vô tình đâm bị thương tim hắn!

Nàng hít sâu một hơi, “Nếu không còn có thể thế nào?”

Khi nàng còn không kịp phản ứng, hắn đột nhiên đưa tay giữ cằm nàng, ép nàng không thể không đối mặt hắn.

“Muốn biết nếu như em muốn rời khỏi ta, ta sẽ làm sao?”

“Ngươi nên buông tay, để cho ta đi.” Nàng lẳng lặngnhìn chăm chú vào hắn, vẻ mặt không nhìn ra bất kỳ sợ hãi.Nàng lãnh mạc chọc giận hắn.

“Ta sẽ đem em giam lại, không cho phép em rời đi ta một bước, cho đến khi em hoàn toàn bỏ đi ý niệm muốn rời khỏi!Ta sẽ không có bất kỳ phản ứng tỉnh táo hoặc là tâm bình khí hòa, ta sẽ giống như một con mèo bị dẫm lên cái đuôi khắp nơi cắn người,báo thù,tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai ý đồ tổn thương ta!”

“Bao gồm ta sao?” Nàng cố gắng che giấu bất an trong lòng.

Hắn cũng không có bất kỳ hành động bào lực nào, chỉ là dùng cái loại ngữ điệu khiến người cảm thấy lạnh lẽo cả timcũng đủ để làm đầu gối nàng như nhũn ra.

“Nhất là em!Em chỉ có thể yêu ta, để cho ta yêu, chính là không cho phép làm ra bất cứ chuyện gì thương tổn ta!”

Nàng một phen hất tay hắn ra, giận không kìm được nói: “Ngươi tên khốn kiếp này, đừng mơ tưởng dùng cái loại khẩu khí đó uy hiếp ta!”

“Ta không có uy hiếp em, là em đang dối gạt mình lấn áp người.Em rõ ràng cũng đã yêu ta, vì sao không chịu thừa nhận?”

Nàng cả người thật sâu bị rung động, “Ta không có yêu ngươi.”

“Em nói láo!”

“Ta không có, không có! Ngươi đừng hướng trên mặt mình dát vàng!” Nàng không ngừng lắc đầu, giống như là muốn đem đầu lắc xuống.

Hắn dùng lực bắt được vai nàng, đem nàng quay lại đối mặt hắn.

“Ta không cho phép em trốn tránh ta nữa, ta muốn em đối mặt!”

“Ta không biết ngươi muốn ta đối mặt cái gì. Dù sao sau một tuần lễ nữa,ước định giữa ta với ngươiliền hết ——”

“Hết cá quỷ!” Hắn tức giận cắt đứt lời nàng, “Đàng hoàng nói cho em biết, ta cho tới bây giờ cũng không tính toán sau ba tháng thả em đi, thậm chí mỗi một lần chúng ta ân ái, ta cũng đem hết khả năngđể cho em có đứa trẻ!”

“Ngươi. . . . . .” Sắc mặt nàng một hồi trắng xanh.

“Không sai.”Bàn tay hắn dùng sức đè lại bụng bằng phẳng của nàng, “Trong bụng của em có lẽ đã có đứa trẻ của ta.”

“Tại sao?”Nàng ra sứcđẩy hắn ra, “Tại sao ngươi làm vậy?”

“Bởi vì ta muốn em.”

Nàng mờ mịt nhìn chằm chằm hắn,vẻ mặt tựa như khiếp sợ,khốn hoặc phảng phất bị hắn tát một cái tát.

Trong lúc bất chợt, nàng cười.

“Em cười cái gì?”

“Hoàn hảo ta lo lắng ngươi sẽ sử dụng chiêu này,nên có bảo vệ mình. . . . . . Ta vốn tưởng rằng ngươi không phải là loại người như thế,nhưng sự thật chứng minh, ngươi cũng không có thể tin tưởng.”

Hắn cũng không có thẹn quá thành giận đối với nàng đại hống đại khiếu,ngược lại mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào nàng.

“Được,cô điên rồi!”

“Cám ơn ngươikhích lệ. . . . . . A!”

Lời nàng còn chưa dứt liền bị hắn dùng lực ôm tới, hai người hung hăng ngã xuống đất.

“Ngươi muốn làm gì? Buông ta ra!”

Hắn dùng lực nắm cằm nàng, “Nói với ta rõ ràng, đây là cô thiếu ta!”

“Ngươi. . . . . . Đừng như vậy.” Nàng muốn đẩy hắn ra,hắn như vậy làm người ta cảm thấy bất an cùng sợ hãi.

“Nói với ta rõ ràng!”

Hắn tăng thêm lực đạo, làm nàng cảm giác được cằm mình sắp vỡ vụn trong tay hắn.

Hai mắt nàng nhắm lại thống khổ kêu, “Ngươi biết rõ chúng ta ban đầu ở cùng nhau không phải là cam tâm tình nguyện,bất kỳ nữ nhân bình thường đều sẽ không hy vọng xa vời chuyện này sẽ có kết quả mỹ mãn gì, ngươi không nên ngu ngốc!”

Qua thật lâu, hắn cũng không có trả lời, nàng có thể nghe được tiếng hít thở nặng nè của hắn.

“Ý của cô là ta quá ngây thơ rồi?”

“Không sai. Ngươi không phải là công tử ăn chơi nổi danh sao? Phụ lòng, dạo chơi nhân gian là sở trường của ngươi, cần gì đối với ta giả trang tiểu sinh chung tình,một bộ thâm tình không hối hận? Ngươi cho rằng ta tin tưởng ngươi sẽ yêu ta đến chết?”

“Cô ——”

Hắn một phen bắt được tóc của nàng, tuyệt không quan tâm có thể làm đau nàng hay không,ánh mắt đen tối có ngọn lửa thiêu đốt. Hắn như một con mèo bị chọc giận,hận không thể cắn nuốt sạch toàn bộ thế giới, bao gồm nàng.

“Cô nữ nhân vô tâm này. . . . . . Được, vậy ta cũng không cần đối với cô khách khí nữa!”

Hắn thô bạo kéo ra hai chân nàng,Mộc Thạch Nam kinh hoàngnhìn hắn.

“Không muốn! Ngươi không thể. . . . . .”

Nàng không còn kịp đẩy hắn ra nữa, hắn đã động thân, thật sâu tiến vào nàng.

“Không nên như vậy. . . . . .”

Nàng thở hào hển muốn đẩy ra hắn đè ở trên người, nhưng hắn chẳng những không buông ra, ngược lại giống dã thú điên cuồng, một lần lại một lần ở trong cơ thể nàng ra vào.

“Nghiêm Diễm, không muốn. . . . . .”

Hai tay nàng bị dùng sức bắt đặt tại hai bên đầu, hắn căn bản không để cho nàng có một chút cơ hội nào giãy giụa.

“Khoản nợ thiếu ta,cô nhất định trả sạch!”

“Không muốn!” Nàng vừa hổ nhục vừa tức phẫn, nhưng lại không thể ra sức, chỉ có thể mặc cho hắn vô tình thô dữ đoạt lấy, lần thứ hai so với lần thứ nhất sâu hơn, thô bạo hơn. . . . . .

“Không. . . . . .” Nàng chỉ có thể nằm ở dưới người hắn thừa nhận dã thú xâm nhập,trong môi mềm mạibật ra một chút rên khẽ.

“Ta cho là ta chỉ cần đối với cô dụng tâm, chỉ cần kiên nhẫnchờ đợi,sẽ có ngày tâm lạnh như băng của cô cảm động mà hòa tan. . . . .” Hắn dùng lựcđâm vào, sau đó lại chậm rãi rút ra.”Cô nói không sai, ta có rất nhiều nữ nhân, nhưng ta muốnchỉ có một, đó chính là cô!” Hắn vừa ngoan hung đâm vào, làm nàng kêu nhỏ một tiếng.”Nhưng ta vạn vạn không nghĩ tới lòng của cô căn bản không phải làm bằng băng, mà là tảng đá, là sắt thép!Cô là nữ nhân tâm địa sắt đá!”

Giống như trừng phạt nàng, hắn một lần lại một lần chậm chạp dùng lựcđoạt lấy nàng, ép nàng cảm nhận được thân là nữ nhân không thể chống cự.

Ép nàng thừa nhận sựu thật thân thể nàng đã kháng cự không được hắn.

Ép nàng khổ khổ cầu khẩn hắn, bỏ xuống cao ngạo, khuất phục ở dưới dục vọng, không cách nào tự quyết.

Thừa dịp hắn không chú ý, nàng đẩy ra hắn, nhưng vừa mới lấy được một chút xíu tự do, nàng tiếp xúc bị hắn nhào tới, nửa người dưới bị đè ở trên giường, nửa người trên là rơi tại bên giường.

“Không có trả hết khoản nợ của cô, nơi nào cũng đừng nghĩ đi!”

“Ta nợ ngươi nợ gì? Ngươi đừng vu oan cho ta!”

Nàng chật vậtmuốn trở lại trên giường, nhưng hắn vẫn cố ý đè lại nàng, làm cái mông trắng noãn hướng về phía hắn.Bàn tay ác ý ở trên da thịt tuyết trắng lại co dãn kia chạm tới, khiến thân thể nàng một hồi mãnh liệt run rẩy.

“Ngươi dừng tay. . . . . .”

Nàng cảm giác được bàn tay không an phận kia chậm rãi trượt đến khe hẹp giữa hai chân,ở bên ngoài qua lại ma sát, chính là không đi vào.

“Cô nợ ta chính là chuyện khoản nợ, biết không?”

Ngón tay hắn đã bị ái dịch nàng chảy ra dính vào,chất nhầy ướt át càng thêm dễ dàng cho hắn đụng vào.

“Không muốn. . . . . .”

Nàng nâng thân muốn ngăn cản, nhưng không còn kịp.

Ngón tay hắn đã trực tiếp đi vào trong khe huyệt chặc chẽ, ái dịch trong suốt chậm rãi từ giữa hai chân chảy xuống.

“Diễm. . . . . . Đừng như vậy. . . . . .” Nàng ngửa lên nửa người trên, hai mắt nhắm lại nhịn được nước mắt khuất nhục.

Nàng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, lại kháng cự không được ngón tay hắn ở trong người thăm dò kéo ra đưa vào mang đếnkhoái cảm.Trước mắt nàng trống rỗng, thân thể cũng không ngừng run rẩy,hai tay chỉ có thể chống đỡ ở trên sàn nhà,chống đỡ tốt nửa người trên của mình.

“Đối với cô mà nói, ta chỉ là công cụ tạo điều kiện cho cô tiết dục sao?”

“Những lời này nên là tôi nói chứ?” Nàng thở dốcphản bác.

Hắn vô tìnhkéo ra hai chân của nàng, vốn là ngón tay xâm lược cũng bị thay thế bởi kiên đĩnh sưng to lên.

“Không!”

Nàng ngừng thở hai mắt nhắm lại, cảm thấy hắn khổng lồ một tấc đẩy ra hoa kính chặt chẽ, xâm nhập chỗ sâu nhất trong hoa tâm.

Hắn cầm eo mảnh khảnh, lại một lần nữa xâm lược nàng.

Hiểu mình chọc giận hắn, hiểu thêm mình không phản kháng được hắn, cho nên nàng lựa chọn cắn răng mặc cho hắn một lần lại một lần co lại mãnh liệt mãnh liệt đưa.

Không biết đã trải qua bao lâu cuồng bạo xâm nhập, thân thể của nàng vẫn bất tranh phản bội lý trí nàng.

Môi đỏ mọng không kìm hãm được phát ra rên rỉ mất hồn,tiết lộ ra cảm giác cuồng liệt của nàng.

Khi hắn nhận thấy được mình muốn bộc phát,hắn tăng nhanh tốc độ, ôm thật chặt nàng mãnh lực đâm vào.

Mộc Thạch Nam nhớ tới hắn cũng không có mang bao cao su, hơn nữa nàng hôm nay là giai đoạn nguy hiểm.

“Không nên. . . . . . Không nên ra tại bên trong. . . . . .”

Nghe được nàng thất kinh kháng cự,đáy mắt hắn thoáng qua một tia sáng lạnh lùng.

“Không,ta muốn ra tại bên trong cô,một giọt cũng không cho phép chảy ra.”

Sắc mặt nàng trở nên tái nhợt.”Không. . . . . . Không thể. . . . . .”

Không còn kịp rồi.

Sau khi hắn chạy nước rút đem mình thật sâu vùi vào trong cơ thể nàng,đem mầm móng lửa nóng của mình toàn bộ bắn vào, thẳng hướng tử cung của nàng. . . . . .

Nàng còn không có mở miệng, hắn nói trước: “Chỉ cần cô thay ta sinh một hài tử, ta liền xóa hết khoản nợ cô còn thiếu ta.”

Nói xong, đầu hắn cũng quay lại rời đi nàng, giống như nàng là vi khuẩn cần phải tránh xa.

Mộc Thạch Namchậm rãi chuyển động người,kéo qua chăn che lên thân thể trần truồng.

Nàng ngồi phịch ở trên giường cũng không nhúc nhích, nước mắt điên cuồng rơi ra, ướt tóc của nàng cùng gối đầu.

Nàng ngay sau đó nghe được phòng khách truyền đến một hồi binh binh bàng bàng thanh âm, hiển nhiên hắn đang phát giận.

Thân thể của nàng co rúm lại một chút, chờ thanh âm đáng sợ kia thanh âm. Sau là thanh âm cửa lớn bị dùng sức đóng lại, ngay sau đó là tiếng xe đem hắn nhanh chóng mang đi cách xa gian phòng.

Nàng chạy tới bên cửa sổ, thấy hắn dùng tốc độ làm người ta trong lòng run sợ biến mất.

Kế tiếp cả phòng ốc cũng không có thanh âm, bao quanh nàng là yên lặng đến đáng sợ.

Nàng vô lựcnằm ở bên cửa sổ lạnh như băng,bắt đầu khóc ồ lên.Trong khoảnh khắc đó, nàng hiểu mình không phải vì hắn cưỡng bức nàng mà khóc, cũng không phải vì chút lời nói kia mà khóc.Nước mắt của nàng tất cả đều bởi vì mất đi hắn.Nàng để mặc cho bản thân khóc,cho đến khi điện thoại vang lên.Cặp mắt nàng sưng đỏ, nhìn chằm chằm điện thoại, trong lòng chần chờ có nên nhận hay không.Nếu như là bạn gái khác của hắn gọi tới,nàng nhất định sẽ không chịu được.Nhưng. . . . . . Nếu như là hắn gọi tới đây?Nàng vội vàng chạy tới nhận điện thoại.Một thanh âm khách khí lễ độ từ một đầu khác truyền đến.

“Xin hỏi là Thạch tiểu thư sao?”

“Đúng thế.”

“Nơi này là bệnh viện Thánh Tâm, xin hỏi Nghiêm tiên sinh là vị hôn phu của cô sao?”

“Này. . . . . . Đúng vậy.”

Nghe bệnh viện gọi tới, nàng cũng không cố kỵ đối phương nói hắn là vị hôn phu hoặc là chồng của nàng.Tóm lại, hắn là người trọng yếu nhất của nàng.

“Hắn bị tai nạn xe cộ, hiện tại người đang ở bệnh viện.”